Lâm Chính lạnh lùng nói, hai mắt bỗng trở nên dữ tợn, cúi người xuống rồi lao bắn về phía trước.
Ngay lập tức.
Ầm ầm ầm…
Anh giống như một chiến xa lửa, xông thẳng vào đám người.
Bất cứ ai chạm vào anh đều hóa thành tro, lần lượt mất mạng.
Đứng trước thần y Lâm, thân xác của bọn họ mỏng manh hơn cả tờ giấy.
“Không!”.
“Hắn là quái vật! Hắn là quái vật!”.
“Cứu tôi với!”.
Người của Huyền Thanh Các bị dọa cho vỡ mật, lùi lại như điên.
Thánh Y Giả cũng trợn tròn mắt, ngây người ra nhìn sự tồn tại đang tùy ý giết chóc các cao thủ của Huyền Thanh Các, đầu óc trở nên trống rỗng.
Người của Huyền Thanh Các không cầm cự được bao lâu đã toàn quân tan rã, bỏ chạy tứ tán.
Người của sơn trang Thánh Y cũng không dám tiến tới.
Bọn họ thử dùng châm bạc tấn công.
Nhưng Lâm Chính được ngọn lửa bao bọc, nhiệt độ cơ thể cực cao, châm bạc vừa bay tới đã bị nung chảy thành nước, sao có thể khiến anh bị thương chứ?
“Anh, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”, Tam Thủ Y cảm thấy da đầu tê dại, chạy tới trước mặt Thánh Y Giả, run rẩy kêu lên.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Dùng bột Hỏa Độc! Dùng bột Hỏa Độc!”, Thánh Y Giả trầm giọng quát.
“Bột Hỏa Độc? Được! Đây là một cách hay!”.
Tam Thủ Y mừng rỡ, lập tức kêu lên.
“Dùng bột Hỏa Độc tấn công!”.
Người của sơn trang Thánh Y ở xung quanh lập tức vung cánh tay lên, ném rất nhiều bột phấn như ngọn lửa về phía Lâm Chính.
Số bột phấn này hóa thành hình chiếc vòng, ập về phía Lâm Chính.
Vốn tưởng rằng số bột phấn này cũng sẽ bị ngọn lửa nuốt chửng, nhưng nó vừa lại gần liền xảy ra va chạm. Bột phấn nhỏ như hạt cát trở nên to như cái móng tay, hơn nữa càng lại gần thì càng to, đồng thời khí thể phóng ta từ bột phấn cũng trở nên vô cùng đáng sợ.
“Ha ha ha, bột Hỏa Độc gặp lửa sẽ mạnh hơn, lửa cháy càng to, nhiệt độ càng cao, thì độc tính của nó càng lớn! Thần y Lâm, cậu chết chắc rồi!”, Tam Thủ Y cười lớn.
“Vậy sao? Hỏa Độc vớ vẩn này có thể khiến tôi bị thương chắc?”.
Lâm Chính khẽ hừ một tiếng, hít sâu một hơi, há miệng nuốt số Hỏa Độc này.
Ực! Ực! Ực!
Chỉ trong ba bốn giây, tất cả Hỏa Độc ở xung quanh đã bị Lâm Chính nuốt sạch sẽ, không chừa chút gì.
“Cái gì?”.