Một lúc lâu sau, cô ta mới run rẩy hét lên: “Anh… rốt cuộc là Lâm Chính hay là Chủ tịch Lâm…”.
Lâm Chính đến gần thêm, dùng giọng nói trầm khàn nói: “Lâm Chính chính là Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm chính là Lâm Chính! Lâm Nhược Nam, lần này cô hiểu chưa?”.
“Lâm Chính chính là Chủ tịch Lâm?”.
Lâm Nhược Nam mở to mắt, đầu óc như sắp nổ tung…
Lâm Nhược Nam sắp phát điên.
Cô ta cảm thấy tim mình như sắp nứt ra, đầu óc giống như núi lửa sắp phun trào, bị chấn động sâu sắc.
Gần như quên cả thở.
Tư duy đã dừng lại.
Lâm Nhược Nam không còn biết mình đang làm gì, mình đang đối diện với cái gì.
Cứ vậy qua nửa phút, cô ta mới dần dần hồi phục lại.
Nhưng sự chấn động trên mặt mãi vẫn không tiêu tan…
“Lâm Chính… Lâm Chính… Lâm Chính lại là Chủ tịch Lâm… Không thể nào… Giả thôi… Nhất định là giả…”.
Lâm Nhược Nam lẩm bẩm, giống như bị điên.
Ai cũng không thể tưởng tượng Lâm Chính bị nhà họ Lâm đuổi đi như con chó nhà có tang lại chuyển mình trở thành Chủ tịch Lâm, thiên tài tuyệt thế làm chấn động cả nước!
Cô ta còn nhớ nhà họ Lâm mở cuộc họp không chỉ một lần, yêu cầu lôi kéo Chủ tịch Lâm về phe mình!
Cô ta còn nhớ cô của mình và mấy người lớn nhà họ Lâm đã đích thân đến Giang Thành, muốn gặp Chủ tịch Lâm nhưng lại bị từ chối.
Cô ta còn nhớ bố mình và cấp cao nhà họ Lâm tranh luận gay gắt chuyện lôi kéo Chủ tịch Lâm mà không có hồi kết.
Cô ta thậm chí còn nhớ nhà họ Lâm kiêng dè Dương Hoa và Chủ tịch Lâm như thế nào.
Cô ta không ngờ Dương Hoa khiến nhà họ Lâm vô cùng đau đầu, cũng khiến nhà họ Lâm gặp nhiều rắc rối ấy lại là do đứa con bị ruồng bỏ của nhà họ Lâm lập ra. Người được bọn họ xem như bảo bối, luôn muốn lôi kéo về phía mình lại chính là người mà nhà họ Lâm tự mình đuổi đi.
Nếu người nhà họ Lâm biết được, e rằng sẽ hối hận đứt ruột đứt gan…
Lâm Nhược Nam đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Nếu vậy, mình bán đứng Lâm Chính, lợi dụng Lâm Chính gặp Chủ tịch Lâm, lấy lòng Chủ tịch Lâm… chẳng phải là làm với cùng một người hay sao?
Cô ta nhất thời bừng tỉnh.
Chẳng trách khi cô ta yêu cầu Mã Hải giúp mình giải quyết Lâm Chính, Mã Hải lại đuổi mình ra ngoài.
Chẳng trách Chủ tịch Lâm không quan tâm đến lời mình nói.
Hóa ra tất cả chỉ có một nguyên nhân.
Chủ tịch Lâm chính là Lâm Chính!
“Không… Không…”.
Sắc mặt Lâm Nhược Nam trắng như tờ giấy, toàn thân run rẩy.
Nếu Lâm Chính là Chủ tịch Lâm, vậy thì cô ta là người nhà họ Lâm sẽ có kết quả thế nào?