“Lâm Chính, sao thế?”, Tô Dư nghi ngờ hỏi.
“Tôi nhớ đầu xe của tôi không bị sao cả, sao giờ lõm hai vết thế này?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.
“Lẽ nào có ai bất cẩn đụng phải xe anh sao?”, Tô Dư hỏi.
“Xe này đỗ ở góc chết, đối diện với tường, ai có thể đụng được chứ?”, Lâm Chính nói.
“Chuyện gì vậy?”, Tô Dư cảm thấy khi ngờ.
“Ây da, chỉ là một chiếc xe xoàng thôi mà. Lõm thì lõm, đi sửa chẳng phải là xong sao? Lẽ nào chút tiền sửa xe mà cậu cũng không có? Hừ! Đúng là nghèo kiết xác mà!”, Lưu Mãn San cười khinh thường.
“Sao? Bác cả, nói vậy thì bác có thể bỏ ra được số tiền sửa xe này đúng không?”
“Cậu tưởng ai cũng như cậu chắc”, Lưu Mãn San khinh thường nói: “1000 tệ chẳng phải là xong à. Chẳng lẽ trên người cậu 1000 tệ cũng không có”.
“Đương nhiên là có, có điều phần ốp này hỏng rồi. Muốn sửa thì phải thay cả bản, 1000 tệ chắc là không đủ đâu”.
“Vậy thì 2000”.
“Cũng không đủ!”
“Cậu tỏ vẻ cái nỗi gì? Một chiếc xe nát, đổi linh kiện mà tới 3000, 4000 tệ sao?”, Lưu Mãn San cười khẩy: “Có điều, dù có cần nhiều tiền như vậy thì cũng không liên quan gì tới chúng tôi. Cậu có đưa chúng tôi về không? Không đưa thì chúng tôi tự bắt xe về”.
“Đừng vội, tôi gọi người tới xem camera xem là ai làm đã, rồi tôi sẽ đưa về”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, Lưu Mãn San lập tức tái mặt: “Ca…camera, ở đây có camera sao?”
“Trong phòng cảnh sát có chứ, kỳ lạ thế cơ à?”, Lâm Chính chỉ về phía bên trên.
“À…không có gì…chỉ là, Lâm Chính, chúng ta mau về đi, tôi còn phải tới bệnh viện chăm Tô Thái nữa. Mau lên, xem camera cái gì mà xem”, Lưu Mãn San đột nhiên thúc giục.
“Xem có xíu thì mất bao nhiêu thời gian đâu. Đợi chút không được sao? Vừa rồi bác còn nói là bắt xe về cơ mà?”, Lâm Chính cảm thấy kỳ lạ. Tô Dư cũng cảm thấy sai sai.
“Camera có gì mà xem…đi thôi…”, Lưu Mãn San trông vô cùng mất tự nhiên.
Nhưng bà ta càng muốn rời đi thì hai người càng sinh nghi. Tô Dư không nhịn được nữa, nhìn đầu xe rồi lại nhìn Lưu Mãn San. Cô ta gằn giọng: “Mẹ, xe có phải…do mẹ làm không?”
“Cái gì…con nói gì vậy? Không phải…sao lại là mẹ chứ…không phải, không phải”, Lưu Mãn San vội vàng xua tay.
“Vậy để tôi vào trong xem”, Lâm Chính quay người định rời đi.
“Ấy ấy…Lâm Chính đứng lại”, Lưu Mãn San giữ lấy anh.
“Bác gái, còn chuyện gì sao?”, Lâm Chính trầm giọng.
Lúc này Lưu Mãn San tái mặt, lắp bắp một lúc mới nói nên lời: “Thì…vừa rồi lúc xuống xe đi nhanh quá…nên tôi không cẩn thận…đá phải xe của cậu…”
“Mẹ, quả nhiên là mẹ làm mà”, Tô Dư trừng mắt.
“Mẹ chỉ không cẩn thận thôi mà”, Lưu Mãn San giải thích.
“Vậy sao? Nói vậy thì…bác phải đền rồi?”, Lâm Chính nói.
“Đền thì đền, một chiếc xe nát thôi mà, chẳng lẽ tôi không đền được ít tiền đó? Tôi nói cho cậu biết? Đừng có lừa tôi, cho người tới giám định thiệt hại đi”, Lưu Mãn San tức giận nói.
“Được, bác gái, giờ bác cho người tới giám định. Nhân viên giám định báo bao nhiêu thì đền từng đó, được không?”, Lâm Chính lạnh lùng lên tiếng.