“Đến bang Hắc Sa cùng tôi! Chấm dứt chuyện này!”.
“Rõ!”.
“Khoan đã… Thần y Lâm! Cậu định đi tìm bang Hắc Sa tính sổ sao? Chẳng phải đội Thiên Khải đã từng cảnh cáo cậu, không được tàn sát bừa bãi nữa sao? Cậu làm vậy… không sợ chọc giận bọn họ à?”, Tào Tùng Dương cuống quýt kêu lên.
“Vậy bọn họ không sợ chọc giận tôi sao?”.
Lâm Chính liếc mắt nhìn Tào Tùng Dương, sải bước rời khỏi phòng làm việc.
Trụ sở chính của bang Hắc Sa.
Trong một quyền quán nằm dưới tầng 1.
Một người đàn ông trung niên để râu, vóc dáng hơi béo tốt, đang đứng trước cửa sổ thủy tinh sát đất rất lớn.
Trán ông ta có hình xăm bò cạp, tay cầm điếu xì gà, đang xem trận đấu quyền anh nảy lửa trong quyền quán, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Sau lưng ông ta là đám người Hồng đường chủ, Phong phó bang chủ.
Bọn họ cúi đầu khom lưng, dáng vẻ cung kính và ngoan đạo, không dám nhìn thẳng người kia.
Bởi vì đây chính là bang chủ của bang Hắc Sa! Chủ nhân của cả Bồ Thành!
Thang Hắc Sa!
Tuy nhìn Thang Hắc Sa có vẻ béo tốt, nhưng ánh mắt ông ta vô cùng hung ác, khí chất bá đạo, hồi còn trẻ cũng là một nhân vật có tiếng tăm.
Có thể quản lý cả vùng xám của Bồ Thành, khiến các nhân vật bốn phương nể mặt ba phần, đủ để thấy năng lực của ông ta như thế nào.
Nhưng hôm nay Thang Hắc Sa đang rất không vui.
Bởi vì thuộc hạ của ông ta dã giấu ông ta làm một việc có liên quan đến tương lai của bang phái.
“Vậy là đội phán quyết Thiên Khải đã đi tìm thần y Lâm rồi?”, Thang Hắc Sa búng tàn thuốc, mặt không cảm xúc hỏi.
“Đã có người nhìn thấy bọn họ vào công ty chi nhánh của Dương Hoa ở Bồ Thành! Tôi nghĩ chắc chuyện này thành công rồi!”, Hồng đường chủ vội nói.
“Mẹ kiếp!”.
Thang Hắc Sa bỗng quay phắt lại, chỉ tay vào Hồng đường chủ gầm lên: “Mang thằng chó đáng chết này đi lột da rút gân, băm nát ra cho chó ăn cho tôi!”.
“Hả?”, Hồng đường chủ biến sắc, cuống quýt kêu lên: “Bang chủ, tại… tại sao ạ?”.
“Tại sao à? Cậu đã thêm một kẻ thù lớn cho bang Hắc Sa của tôi rồi! Cậu còn hỏi tại sao à?”.
“Bang chủ, oan cho tôi qua, chuyện này chúng tôi làm rất kín kẽ, chắc chắn thần y Lâm sẽ không biết là chúng tôi tố cáo!”, Hồng đường chủ luôn miệng kêu oan.
Nhưng dường như Thang Hắc Sa không muốn nghe lời giải thích, nhất quyết muốn ra tay với anh ta.
Trong lúc nguy cấp, Hồng đường chủ chỉ đành đưa mắt nhìn về phía Phong phó bang chủ ở bên cạnh.
Phong phó bang chủ ngập ngừng một lát rồi bước tới: “Bang chủ nguôi giận! Chuyện này ông đừng trách Hồng đường chủ!”.
“Sao nào? Ông còn nói đỡ cho cậu ta à? Lẽ nào ông cũng không hiểu được tầm nghiêm trọng của chuyện này sao?”, Thang Hắc Sa lạnh lùng nói.