“À… Có điều, thật ra nói không có cách cũng không đúng lắm”, Lâm Chính sờ cằm nói.
Thần Hỏa Tôn Giả nghe vậy, đột nhiên quay sang nhìn anh: “Cậu có cách gì?”
“Thật ra cũng không hẳn là cách, không biết Tôn Giả có đồng ý thử hay không! Nếu dùng cách này sẽ phải tốn rất nhiều vật liệu và tiền tài, công tác chuẩn bị cũng tốn thời gian và công sức, cực kỳ rườm rà! Nếu thất bại thì tất cả đều sẽ thành tốn công vô ích!” Lâm Chính nói.
“Chỉ cần có cách xóa bỏ di chứng, dù là một chút hi vọng, tôi cũng muốn thử một lần!” Thần Hỏa Tôn Giả hét lớn.
Thái độ rất kiên quyết.
Thánh Nữ cũng đưa mắt nhìn qua, đôi mày lá liễu nhíu chặt.
Đối với Thần Hỏa Tôn Giả mà nói, tài chính hay nhân lực gì đó, ông ta căn bản không hề quan tâm.
Ông ta chỉ quan tâm đến bản thân mình!
Khi đã đạt đến cảnh giới này, tất cả những gì ông ta nghĩ trong đầu là làm thế nào để đạt được cảnh giới cao hơn, làm thế nào để có thể bước lên một tầm cao mới.
Mà di chứng của thuật Hỏa Viêm chính là trở ngại lớn trên con đường tu luyện của ông ta.
Để loại bỏ di chứng, ông ta cứ cách một hai năm là lại phải bế quan một lần. Người khác cho rằng ông ta làm vậy là vì tu luyện có sự đột phá, nhưng trên thực tế giống như Lâm Chính dự đoán, ông ta chỉ đơn giản là để giải quyết di chứng của thuật Hỏa Viêm.
Mỗi lần bế quan đều mất rất nhiều thời gian, cuối cùng lại chẳng có tác dụng gì.
Lần bế quan này cũng vô ích như cũ.
Tuy nhiên, ông ta không ngờ, di chứng trên người Thần Hỏa Thánh Nữ lại biến mất.
Ông ta tin chắc rằng, Thần Hỏa Thánh Nữ không có năng lực này.
Vậy thì, chỉ có thể nhờ vào thần y Lâm.
Thần Hỏa Tôn Giả biết đây là một cơ hội, mặc dù khả năng có thể chữa khỏi là không cao, nhưng ông ta muốn nắm giữ cơ hội!
Bởi vì nếu không nhanh chóng loại bỏ di chứng, e rằng một ngày nào đó ông ta sẽ chết vì di chứng này.
Vì vậy, dù thế nào đi chăng nữa, ông ta cũng nhất quyết phải thử một lần!
“Tôn Giả chắc chắn là mình muốn trị liệu chứ?”, Lâm Chính nhìn ông ta, rồi hỏi.
“Đương nhiên!”, Thần Hỏa Tôn Giả thẳng thắn nói.
“Vậy được rồi, ông có giấy và bút không?”, Lâm Chính hỏi.
“Mang giấy bút lại đây!”, Thần Hỏa Tôn Giả hô to.
Một đệ tử lập tức cầm giấy bút, vội vã chạy tới.
Lâm Chính cầm bút lên, viết ra một danh sách rồi đưa cho ông ta.
“Ông tìm những thứ này trước, chờ ông thu thập đủ rồi đến Giang Thành tìm tôi! Sau đó tôi sẽ bắt đầu chữa trị cho ông”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Tôi còn phải đến Giang Thành sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả cau mày hỏi.
“Không còn cách nào khác, cơ sở vật chất trên đảo Thần Hỏa của các người quá tệ! Hoàn toàn không đủ, cho dù ông bảo tôi chữa trị cho ông ở đây, tôi cũng không có cách nào để chữa trị”, Lâm Chính lắc đầu nói.
Thần Hỏa Tôn Giả trầm mặc trong giây lát, cầm lấy danh sách nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trở nên cứng đờ.