“Thần y Lâm và người bề trên… chết rồi sao?”.
Nhan Tam Khai run lẩy bẩy, dè dặt nhìn vào cái hố lớn.
“Chắc là chết rồi! Người bề trên dẫn phát kịch độc trong người, tạo nên bom độc, uy lực còn khủng khiếp hơn cả mây độc. Thần y Lâm kia chống lại được mây độc, nhưng chưa chắc chống lại được bom độc này”, người ở bên cạnh nói.
“Có lý!”.
“Tuy người bề trên chết, nhưng may là thần y Lâm cũng chết theo. Như vậy thì thôn Dược Vương cũng coi như bình an vô sự, đây gọi là trong họa có phúc”.
Nhan Tam Khai hít sâu một hơi, thoát khỏi nỗi kinh hoàng.
Thôn Dược Vương không có bao nhiêu người cảm thấy buồn bã về cái chết của người bề trên.
Dù sao bao nhiêu năm nay ông ta thống lĩnh thôn Dược Vương, vô tình vô nghĩa, nên chẳng có mấy người thực sự quan tâm đến sống chết của ông ta.
Ngược lại, Nhan Tam Khai và mấy nguyên lão vô cùng mừng rỡ.
Người bề trên chết, thì quyền quản lý thôn Dược Vương sẽ thuộc về mấy người bọn họ.
Bọn họ sẽ là chủ nhân mới của thôn Dược Vương.
“Thần y Lâm!”.
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.
Chỉ thấy Tiết Phù đầu tóc rũ rượi, nhào tới bên cạnh hố nước kia, gào khóc thảm thiết.
Một chân cô ấy bị gãy, không thể đi được, chỉ đành bò lê.
“Sư muội!”.
Các đệ tử bên phía Thương Miểu vội vàng xông tới, kéo cô ấy lại.
“Đây là đầm nước độc, là độc tố trong người người bề trên ngưng tụ thành, chạm vào là chết! Sư muội, không được chạm vào đó!”.
Bọn họ cuống quýt khuyên nhủ, kéo cô ấy tránh xa mép đầm nước độc.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi muốn thần y Lâm! Tôi muốn thần y Lâm!”.
Tiết Phù la hét, không ngừng giãy giụa.
Cô ấy không thể chấp nhận được cảnh tượng này.
Tuy cô ấy mới quen Lâm Chính một thời gian rất ngắn, nhưng vào lúc cô ấy bất lực nhất, tuyệt vọng nhất, Lâm Chính đã xuất hiện và cứu vớt cô ấy, cũng hoàn toàn chinh phục được cô ấy.
Cô ấy không tin Lâm Chính cứ thế không còn trên đời.
Nhưng hiện thực chính là như vậy.
Đám người Thủ Mệnh đứng ở xa cũng trố mắt ra nhìn.
Tình huống biến hóa quá nhanh, khiến mọi người không thể tin được.
“Sư tỷ, người bề trên đã chết, chị yên tâm rồi chứ? Đưa thi thể của cô chủ về tạ tội, có lẽ trưởng thôn và các nguyên lão sẽ không trách tội chúng ta”, đúng lúc này, đệ tử kia lên tiếng.
“Tôi đã nói rồi, các cậu muốn về thì cứ về, đừng lôi kéo chúng tôi. Các cậu mau tránh ra đi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo”, Thủ Mệnh hoàn hồn, lạnh lùng đáp.
“Sư tỷ, chị đừng ngoan cố nữa”, đám đệ tử khuyên nhủ.
“Người ngoan cố u mê là anh!”, Hùng Giới Thiên gầm lên.