Nhân viên y tế khiêng cáng vội vàng ngăn cản.
“Tôi là bạn ông ấy!”.
Lâm Chính vội vàng giải thích, sau đó hét lên với Mã Hải: “Mã Hải! Mã Hải! Ông sao rồi?”.
“Chủ… Chủ tịch Lâm?”, Mã Hải gian nan mở mắt ra, yếu ớt nói: “Cuối cùng cậu cũng về rồi…”.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đây là ai làm?”, Lâm Chính sốt ruột hỏi.
“Đến… Đến số 222 đường Mã Dao… Đến… đó…”, Mã Hải yếu ớt nói.
Đúng lúc này, nhân viên y tế đẩy Lâm Chính ra.
“Số 222 đường Mã Dao?”.
Lâm Chính đứng sững tại chỗ, lẩm bẩm.
Lâm Chính tìm nhân viên của Dương Hoa trả tiền xe, sau đó vội vã đến số 222 đường Mã Dao.
Tài xế đó được số tiền gấp ba, trong lòng cực kỳ vui vẻ, vẫy tay: “Đơn này miễn phí!”, sau đó chở Lâm Chính đi tiếp.
Số 222 đường Mã Dao khá xa, đi nửa tiếng mới tới nơi.
Đây là vùng ngoại ô, dòng xe rất ít, cực kỳ yên tĩnh.
Xuống xe, Lâm Chính đi vào tòa nhà cũ bên đường.
Dưới lầu là một tiệm sửa xe, tường đen kịt, mùi dầu máy nồng nặc. . ngôn tình sủng
Lâm Chính đi dọc theo lối lên cầu thang nhỏ hẹp.
Đến lầu hai.
Cộc cộc cộc.
Lâm Chính gõ cửa, nhưng không ai ra mở.
Anh nhíu mày, dán tai vào sát cửa nghe, lại có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập khe khẽ ở bên kia cửa.
Dường như người bên trong đang cố ý che giấu động tĩnh của mình, tránh bị Lâm Chính ở ngoài cửa nghe thấy.
Nghĩ đến đó, Lâm Chính không do dự nữa, nắm tay nắm cửa, sau đó dùng sức kéo ra.
Rắc!
Tay nắm cửa bị kéo hư, lộ ra lỗ khóa ở bên trong.
Lâm Chính đánh tới một chỉ.
Khóa ở bên trong bị biến dạng, cửa bị anh đẩy ra một cách dễ dàng.
“Á!”.
Người trong phòng sợ đến mức la lên liên tục, vội vàng bỏ chạy.
Lâm Chính chui vào trong, bấy giờ mới phát hiện người trong này là Lạc Thiên!
“Đừng qua đây, anh dám qua đây, tôi… tôi sẽ không khách sáo đâu!”.
Không biết Lạc Thiên lấy đâu ra con dao gọt hoa quả, run rẩy hét lên.
Nhưng khi nhìn thấy rõ là Lâm Chính, dao gọt hoa quả trong tay cô ấy không tự chủ trượt xuống, rơi xuống đất.
“Lâm Chính…”.