“Cậu Sở, chuyện này…rốt cuộc là thế nào vậy?”, Trương Hi đi tới, lắp bắp hỏi.
“Sao thằng nhãi Lâm Chính lại quen những người kia chứ?”, Tiểu Nhiễm cũng run rẩy lên tiếng.
“Chắc chắn chỉ là trùng hợp mà thôi, chắc chắn là bọn họ nhận nhầm người”.
“Thế nhưng cả Mạc Thanh…”
“Tôi đã nói là trùng hợp mà, nghe không hiểu tiếng người à?”, Sở Diêu Hàng gào lên.
Tất cả đều run bắn.
“Buổi tiệc tối nay hủy bỏ. Nghe đây, chuyện hôm nay, không ai được nói ra ngoài. Nghe rõ chưa?”, Sở Diêu Hàng lạnh lùng nói.
“Vâng, cậu Sở”.
“Cậu yên tâm”, đám đông răm rắp nghe theo.
Sở Diêu Hàng vung tay rời đi. Nhưng đúng lúc này điện thoại của anh ta đổ chuông.
Sở Diêu Hàng nhìn điện thoại, mặt tái mét.
“Bố ạ”.
“Con đang ở đâu?”
“Ở khách sạn ạ”
“Ở đó đợi, bố lập tức tới”, nói xong ông ta tắt máy.
“Bố không phải đang ở ngoại tỉnh mà? Sao mà có thể tới chứ?”
Sở Diêu Hàng không thể hiểu nổi.
Cũng không biết mất bao lâu mà ngay sau đó có một đoàn người mặc vest bước rầm rầm vào đại sảnh.
Đi đầu là một người đàn ông trung niên. Mặt ông ta hằm hằm. Ông ta bước tới trước mắt Sở Diêu Hàng tát mạnh cho anh ta một phát.
Bốp.
Sở Diêu Hàng loạng choạng lùi lại, khóe miệng rớm máu.
“Tên súc sinh này? Mày có biết mày vừa làm gì không?”, Người đàn ông gầm lên.
Sở Diêu Hàng nghe thấy vậy thì trố tròn mắt.
“Bố lẽ nào…bố cũng đánh con vì Lâm Chính sao?”
Sở Diêu Hàng cuối cùng đã rơi vào tuyệt vọng.
Trên xe taxi.
Hai người không nói gì.
Tô Nhu cầm điện thoại, thỉnh thoảng nhìn màn hình, trên đó là số điện thoại của Tiểu Nhiễm.
Cô đang do dự xem có nên gọi không.
Trong lòng cô vô cùng thấp thỏm, suy nghĩ nên giải thích với cậu Sở thế nào để xua tan lửa giận của anh ta.
Dù sao cô cũng biết gia cảnh của Sở Diêu Hàng.
Nếu chọc giận người này, cô và Lâm Chính sợ là không sống nổi ở Giang Thành…