“Chuyện này không thể trách Lưu Thiên Đường”.
“Ê? Hai người đó không phải là người vừa được trợ lý của Lưu Thiên Đường bỏ tiền mua số đấy sao?”.
“Đúng là bọn họ!”.
“Cười chết tôi rồi, lúc trước thái độ của hai người đó cứng rắn lắm, mãi không chịu bán số cho trợ lý Lưu Thiên Đường. Bây giờ hay rồi, số của bọn họ bị quản lý Ngô tặng đi, kết quả không ăn được, tiền cũng không kiếm được, ha ha…”.
“Chỉ hai chữ, đáng đời!”.
Không ít người hả hê, giễu cợt châm chọc.
Lạc Thiên nghe mà cảm thấy rối rắm, tức giận và chua chát tràn ngập trong lòng.
Lâm Chính nhíu mày, đột nhiên dừng bước.
“Lâm Chính, anh sao vậy?”, Lạc Thiên tò mò nhìn anh.
“Tiểu Thiên, cô thật sự muốn ăn ở đây sao? Muốn thì tôi dẫn cô lên”, Lâm Chính hỏi.
“Lúc trước rất mong chờ, nhưng bây giờ hết hứng thú rồi”, Lạc Thiên nhún vai.
“Vậy được, nếu cô đã không còn hứng thú… vậy thì nơi này cũng không còn cần thiết phải tồn tại nữa”.
Lâm Chính lấy điện thoại ra, gọi vào một số.
“Mau dẫn người đến Bỉ Dực Lâu, dỡ bỏ nơi này cho tôi!”.
Lạc Thiên sửng sốt, lập tức hiểu ra dự định của Lâm Chính.
Anh muốn ra mặt cho mình.
Nhưng Lạc Thiên cũng biết hoàn cảnh của Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Hay là bỏ đi… đừng làm lớn chuyện, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt cho Dương Hoa…”.
“Ảnh hưởng thì ảnh hưởng, cách nhìn của người khác không liên quan đến tôi, nhưng người khác dám làm khó dễ với người của tôi, khiến người bên cạnh tôi chịu ấm ức, chuyện này không thể cứ kết thúc như vậy”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Lạc Thiên há hốc miệng, muốn nói lại thôi.
Người trợ lý của Lưu Thiên Đường ở bên cạnh loáng thoáng nghe được gì đó, lớn tiếng hỏi: “Anh vừa nói gì? Dỡ bỏ? Anh muốn dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu? Không phải chứ? Anh lại nói ra lời như vậy?”.
Lời nói của trợ lý đó lập thứ thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
“Dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu?”.
“Người đó nói gì vậy? Cậu ta nghĩ cậu ta là ai, nói chuyện ngông cuồng vậy”.
“Ha, tôi thấy cậu ta không vào trong ăn được nên tức giận rồi chứ gì?”.
“Còn không phải à? Cậu không biết chủ của Bỉ Dực Lâu là ai, dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu? Ha, dù người đó của Giang Thành đến đây, e là cũng không có bản lĩnh đó”.
Người xung quanh xì xầm, ai nấy nhìn Lâm Chính và Lạc Thiên, lộ ra nụ cười giễu.
Đương nhiên quản lý Ngô cũng nghe được câu đó, nhưng anh ta không có thời gian đi so đo với người này, tiếp đãi khách quý quan trọng hơn.
Lưu Thiên Đường lại nhếch khóe miệng, giống như nghĩ tới gì đó, đột nhiên dừng bước, chỉ vào Lâm Chính, lớn tiếng quát: “Vừa rồi anh đã nói dỡ bỏ Bỉ Dực Lâu đúng không?”.
Lời nói đó khiến tất cả mọi người bất ngờ.