“Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp!”.
Tông chủ Huyết Ma Tông gào lên thảm thiết, đẩy theo Lâm Chính tông vào một ngọn núi cao bên cạnh Huyết Ma Tông.
Ngay sau đó…
Ầm!!
Một làn sương máu nổ ra từ ngọn núi lớn đó, kinh thiên động địa, trong nháy mắt nuốt chửng cả ngọn núi, làm đổ sập tất cả…
Trong nháy mắt, núi sụp đất lở, trời đất chao đảo.
Bầu trời biến thành màu đỏ sẫm.
Tà dương đã không còn ánh sáng.
Người của Huyết Ma Tông đều trợn tròn mắt.
Cả ngọn núi lớn bị sương máu che phủ, vô số loài chim kinh hoảng muốn bay đi, nhưng đám sương máu giống như cái miệng của ác ma, nuốt chửng tất cả.
Chim không thể bay ra khỏi núi.
Dã thú trong núi cũng không thể chạy thoát.
Nơi đó dường như là một hỗn độn, một hố đen.
Cứ vậy qua khoảng mười mấy phút, sương máu mới dần dần lắng xuống.
Sau khi sương máu lắng xuống, tất cả mọi người đều nhìn mà sững sờ.
Núi lớn đã hoàn toàn đổ sụp, nát tan thành từng mảnh nhỏ, thực vật trên núi đều bị ăn mòn.
Sương dày màu đỏ máu giống như chướng khí tản ra.
Chim muông trên núi bị ăn mòn tan chảy thành nước trong làn sương máu đáng sợ đó.
Lâm Chính và tông chủ Huyết Ma Tông thì lại không rõ tung tích.
Hai người họ… chết rồi sao?
Không!
Không phải!
Tất cả mọi người bỗng nhìn thấy một bóng hình toàn thân đầy máu, chậm rãi đứng dậy từ trong đất đá đổ nát.
Đó… lại là thần y Lâm!
Lâm Chính bước ra khỏi đống đổ nát.
Còn về tông chủ Huyết Ma Tông thì lúc này ông ta chỉ còn nửa người dưới, nằm trên một tảng đá. Máu xối thành dòng, nhìn thấy cả nội tạng. Chết tới mức không thể chết thêm được nữa.
Lâm Chính thì vẫn không hề hấn gì, chỉ bị thương đôi chút. Anh bước tới. Giữa cả vùng không gian nhuốm máu, anh như một ma thần bước ra từ địa ngục, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Người của Huyết Ma Tông sững sờ. Bọn họ trố tròn mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt bằng vẻ không dám tin. Ai ai cũng cảm thấy da đầu tê dại.
“Tông chủ…chết rồi sao?”
“Không…không thể nào…”