Nếu cho anh thêm 50 năm nữa thì không biết là anh sẽ đạt tới cảnh giới nào. Người đứng vị trí thứ nhất cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Thần Hỏa Thánh Nữ bỗng cảm thấy rung động. Cô ta vốn tưởng thiên phú của mình so với Tôn Sư cũng không kém là bao. Đến tuổi của ông ta thì cô ta cũng sẽ trở thành người mà không ai sánh bằng. Giờ xem ra cô ta chẳng bằng ai cả. Cô ta không ngờ trên đời này còn có yêu nghiệt như Lâm Chính.
“Nhóc, cú đấm của cậu nằm ngoài dự liệu của tôi đấy”, ông cụ bước tới, liếc nhìn người máy và nói. . Truyện Linh Dị
“Ăn may mà thôi. Tiền bối, giờ tôi có thể vào trong động phủ được chưa?”, Lâm Chính cười.
“Đương nhiên, các người đã có đủ tư cách để vào trong, cứ vào là được. Cửa cũng mở rồi, cũng không cần tôi đưa chìa khóa nữa”, ông cụ nói.
“Tiền bối có thể cho hỏi một chút không? Những người tự ý xông vào kia có phải là sẽ bị trừng phạt?”, Lâm Chính hỏi.
Ông cụ không nói gì. Lâm Chính cười thản nhiên rồi hỏi tiếp: “Tiền bối, ông có biết chỗ nào trong động phụ có dị hỏa, chỗ nào có cơ quan không?”
Thế nhưng ông cụ cũng không lên tiếng, chỉ quay người đi về chỗ bia mộ ngồi xuống và ngủ tiếp.
“Cậu hỏi như vậy người ta chịu trả lời chắc”, Dịch Tiên Thiên mỉm cười.
“Chúng ta có tư cách vào trong rồi thì mau vào thôi nếu không dị hỏa sẽ bị cướp mất, chúng ta lại chẳng có gì”, Thần Hỏa Thánh Nữ thúc giục.
Lâm Chính coi như khong nghe thấy, chỉ bước tới mỉm cười hỏi ông cụ: “Tiền bối, tôi nghe nói có tất cả hai người canh khu này. Ông ở ngoài cửa vậy người còn lại ở bên trong sao?”
Ông cụ vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục ngủ gật. Cảm giác như ông cụ cách biệt với tất cả thế giới bên ngoài.
Thần Hỏa Thánh Nữ và Dịch Thiên Tiên đều chau mày. Lâm Chính đang làm gì vậy? Thấy ông cụ không trả lời, Lâm Chính bèn chắp tay, quay người đi về phía động phủ.
Thế nhưng đúng lúc bọn họ định vào trong thì..Ông cụ đột nhiên trố tròn mắt
“Hự…”
“Khụ khụ…”
Đám đông giật mình. Ông cụ trông vô cùng đau đớn và bàng hoàng. Lâm Chính dừng lại nhìn ông cụ.
“Cậu…cậu hạ độc tôi?”, ông cụ bặm môi, gầm lên.
“Đúng vậy tiền bối. Độc này không khiến ông chết nhưng sẽ khiến ông bị tê liệt, không thể cử động. Vãn bối không có ý hại tiền bối, chỉ là muốn tiền bối giúp đỡ đôi chút”, Lâm Chính cười.
“Hóa ra…trước đó cậu hỏi tôi là chẳng qua cố tình thu hút sự chú ý của tôi để cậu có thể hạ độc…cậu đúng là đồ bỉ ổi”, ông cụ lạnh giọng.
“Mặc dù đúng là hơi bỉ ổi nhưng vãn bối cũng chỉ mong có thể vào được Lưu Viêm Trũng một cách an toàn chứ không có ý gì khác”.
“Hừ, nếu cậu muốn tôi giúp bằng cách nói ra thông tin liên quan tới Lưu Viêm Trũng thì cậu từ bỏ đi. Một chữ tôi cũng không nói. Tôi ở đây đã gần trăm năm rồi, cậu tưởng rằng tôi là người ham sống sợ chết sao?”, ông cụ hừ giọng.
“Tiền bối không nói gì cũng được, tôi cũng không định hỏi nữa, ông chỉ cần cùng chúng tôi đi vào Lưu Viêm Trũng là được”, Lâm Chính cười.
“Đi vào cùng các người sao?”, ông cụ bàng hoàng, đột nhiên tái mặt.
“Cậu…lẽ nào cậu…”
“Đúng vậy! Có một con tin như ông thì tôi nghĩ người ở bên trong sẽ không đến mức giết chết chúng tôi”.