“Ồ, vậy đừng làm phiền sếp Mã nhé. Sếp Mã, cảm ơn ông”.
“Không cần khách sáo?”, Mã Hải mỉm cười.
Hai người họ đi thẳng lên lầu.
“Cô Tô Nhu, cô muốn đi đâu”, Mã Hải quay lại hỏi.
Tô Nhu nhắm mắt, im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Cục Dân Chính”.
Mã Hải ngạc nhiên. Lâm Chính cũng trợn tròn mắt.
“Cục…Cục Dân Chính sao?”, Mã Hải lắp bắp nhìn Lâm Chính.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hít một hơi thật sâu và hỏi.
“Không có gì, chẳng qua là em cảm thấy mệt mỏi quá”, Tô Nhu nói giọng khàn đặc: “Lâm Chính, không phải em nói chỉ cần em muốn thì anh sẽ tôn trọng lựa chọn của em sao?”
Tô Nhu chẳng muốn giải thích nữa…Lâm Chính im lặng. Một lúc sau, anh phất tay: “Tới Cục Dân Chính đi”.
“Chuyện này…”, Mã Hải cuống cả lên, không biết phải nói gì. Cuối cùng, ông ta đành thở dài và lái xe về hướng Cục Dân Chính.
Tô Nhu cúi đầu, bấu chặt hai bàn tay. Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt cô. Lâm Chính không nói gì.
“Chủ tịch Lâm”, Mã Hải khẽ kêu lên.
“Tôi từng nói là tôi tôn trọng quyết định của cô ấy. Cô ấy đã quyết định như thế thì cứ làm thế đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Mặc dù anh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh tin là có liên quan tới ông cụ Trương. Thế nhưng ông cụ Trương sẽ không làm hại Tô Nhu. Hay nói cách khác có khi ly hôn lại là lựa chọn đúng đắn.
Lâm Chính cảm thấy bất lực. Thôi bỏ đi. Vạn sự tùy duyên vậy.
Dù sao thì hôn nhân của hai người cũng không có nhiều tình cảm. nếu thật sự muốn ly hôn thì Lâm Chính cũng chịu. Anh không phải là người dai như đỉa bám.
Chỉ có Mã Hải là không hiểu được tâm tư của anh. Vì ông ta thấy tất cả những gì Lâm Chính làm đều là vì Tô nhu.
Đúng vậy, sự xuất hiện của những người như Mã Hải không phải là điều ngẫu nhiên, mà là do Lâm Chính sắp đặt.
Mã Hải không biết tình cảm của Lâm Chính dành cho Tô Nhu sâu sắc tới mức nào nhưng ông ta tin Lâm Chính luôn quan tâm tới Tô Nhu. Thế là Mã Hải cố tình lái thật chậm, lượn mấy vòng, đi thẳng tới trung tâm của Giang Thành. Lúc này đang là hơn bốn giờ, nơi đây bắt đầu tắc đường.
Quả nhiên, xe của Mã Hải bị kẹp ở giữa, không tiến cũng không lui được.
“Sao ông lại đi đường này vậy”, Lâm Chính chau mày.
“Đường kia đang sửa…Đang sửa”, Mã Hải mỉm cười.
Lâm Chính đương nhiên hiểu chiêu trò của Mã Hải. Anh im lặng không nói gì. Quả nhiên, Mã Hải vất vả lắm mới ra khỏi trung tâm thành phố. Khi tới nơi thì Cục Dân Chính đã tan làm.
“Ngày mai lại tới vậy”, Tô Nhu thản nhiên nói.
“Ngày mai là thứ bảy, phải đợi thứ hai tuần sau”, Mã Hải cười.
Tô Nhu nín lặng, nước mắt rơi lã chã.
“Không thể đợi thêm được nữa…”