“Thần y Lâm, cậu đừng để mình phải hối hận”.
Người đó nói một câu, sau đó cúp máy.
Lâm Chính cầm điện thoại, lặng lẽ ngồi trước bàn làm việc, trong mắt dâng tràn vẻ sắc lạnh và hung ác.
“Đã bao giờ tôi để mình hối hận?”.
Anh lẩm bẩm, đặt điện thoại xuống, xem đồng hồ, định đi ăn trưa.
Đúng lúc này, lại một cuộc điện thoại gọi tới.
Nhưng lần này là gọi vào số của Lâm Chính.
Lâm Chính liếc nhìn màn hình gọi đến, là một số lạ từ Yên Kinh.
Anh nhíu mày, bắt máy.
“Ai đấy?”, Lâm Chính khẽ giọng hỏi.
“Là Lâm Chính phải không?”.
Bên kia điện thoại là một giọng nói hờ hững.
“Cô là…”.
“Tôi đang ở quán cà phê Tây Lam ở Giang Thành, cậu mau đến đây một chuyến!”, giọng nói trong điện thoại không hề khách sáo.
Lâm Chính nghe xong thì phớt lờ, đi xuống lầu, định tìm một chỗ ăn cơm.
Nửa tiếng sau, điện thoại lại gọi tới.
“Lâm Chính! Cậu có ý gì? Không phải đã bảo cậu lập tức đến đây sao?”, giọng nói bên kia điện thoại có vẻ bực tức.
“Rốt cuộc cô là ai?”, Lâm Chính nhíu mày, lạnh lùng hỏi.
“Tôi là ai? Tôi là người nhà họ Lâm! Tôi là cô của cậu, Lâm Tử Yến!”, giọng nói ở đầu kia điện thoại không khách sáo chút nào.
“Người nhà họ Lâm?”.
Lâm Chính sửng sốt.
Lâm Chính không ngờ vào lúc này nhà họ Lâm lại cử người tới Giang Thành. Trước đó nhà họ Lâm cũng cử người tới, hơn nữa còn tìm được cả Lâm Chính. Nhưng mục tiêu khi đó của họ không phải là anh mà là chủ tịch Lâm.
Bọn họ thấy cả Giang Thành này chỉ có thần y Lâm là đủ tư cách được họ chú ý. Lâm Chính vốn không muốn đi. Anh do dự, sau đó vẫn quyết định tìm hiểu xem tại sao người nhà họ Lâm lại tới.
Anh lái xe tới quán cafe Tây Lam. Lúc này đã có mấy người ngồi bên trong. Lâm Tử Yên ngồi ở một góc của quán cafe.
Cử chỉ của cô ta rất nho nhã, ăn mặc lại sang trọng. Phía sau lưng cô ta có vài người đàn ông mặc vest đeo kính đen. Chỉ riêng như vậy thôi đã đủ để biết Lâm Tử Yến có xuất thân không hề tầm thường rồi.
Lâm Chính bước tới, ngồi xuống.
“Anh muốn uống gì ạ?”, người nhân viên đưa menu tới và mỉm cười hỏi.
“Cậu ta không uống gì cả. Cô đi đi, đừng làm phiền chúng tôi trò chuyện” Lâm Tử Yến liếc nhìn Lâm Chính, đặt ly trà xuống và nói bằng vẻ vô cảm.
Người phục vụ ngượng chín mặt, đang định rời đi thì Lâm Chính giữ lại: “Đừng nghe cô ta nói. Để tôi xem menu”.