“Phái người đến nói chuyện trước?”.
“Đúng, thăm dò ý tứ của nhà họ Ứng trước đã, cho dù nhà họ Ứng không muốn ngồi xuống bàn bạc với chúng ta, thì ít nhất cũng có thể báo với bọn họ một tiếng, để bọn họ biết là thầy tới”.
“Ừm… Thôi được rồi, người của chúng ta có ai đang ở thành phồ Huyền Bình?”, Lâm Chính do dự một lát rồi vẫn đồng ý.
“Ha ha, vừa khéo cháu tôi hai ngày nay đang ở Huyền Bình, tôi có thể bảo nó đến nhà họ Ứng nói chuyện”.
“Cháu ông?”.
“Đúng vậy, nó xin nghỉ phép, đang đi du lịch ở Huyền Bình. Cho dù chúng ta ngồi chuyên cơ thì cũng phải mất mấy tiếng, còn nó đến sơn trang Ứng Long thì nhanh lắm”.
“Cậu ta là người của Dương Hoa sao?”.
“Không, nó chỉ là sinh viên của học viện y, nhưng tôi thấy thiên phú của nó không tệ, sau khi tốt nghiệp có thể học ở Huyền Y Phái. Giao chuyện này cho nó thì quá hợp, cũng cho nó cơ hội rèn luyện, mở mang tầm mắt”, Long Thủ cười nói.
Hóa ra Long Thủ có chủ ý như vậy.
Lâm Chính gật đầu, bình thản nói: “Nếu đã vậy thì làm như lời ông nói đi, nhưng dặn cháu của ông là cẩn thận một chút”.
“Thầy yên tâm đi”.
Long Thủ lập tức lấy điện thoại ra, gọi cho cháu ông ta.
Một lát sau, Long Thủ bỏ điện thoại xuống, cười nói: “Thầy, cháu tôi chỉ cách sơn trang Ứng Long 20 phút ngồi xe, tôi đã bảo nó đại diện cho Huyền Y Phái chúng ta đến sơn trang Ứng Long trước”.
“Nếu sơn trang Ứng Long thực sự đồng ý giải quyết trong hòa bình, thì bọn họ muốn bồi thường thế nào tôi cũng có thể suy nghĩ”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Thực ra anh cũng biết hiện giờ mình có quá nhiều kẻ thù, có thể không chọc đến những thế lực mạnh thì hạn chế không chọc đến.
Nhưng nếu đối phương giẫm lên tận đầu, thì anh cũng không thể nhẫn nhịn được.
Bốn tiếng sau, chuyên cơ thuận lợi đáp xuống sân bay quốc tế Huyền Bình.
Lâm Chính dẫn theo Long Thủ và mấy đàn em bước ra khỏi sân bay, đến thẳng sơn trang Ứng Long.
Sắc mặt Lâm Chính lúc nào cũng lạnh tanh, không ai biết anh đang nghĩ gì.
Long Thủ không tiện làm phiền anh, nên cũng im lặng.
Lúc sắp đến chân núi Huyền Bình, Long Thủ lấy điện thoại ra, gọi cho cháu ông ta, định hỏi xem tình hình thế nào.
Nhưng điện thoại tút tút rất lâu không có ai nghe máy.
“Hử, sao thế nhỉ?”.
Long Thủ nhíu mày, lại gọi thêm mấy lần nữa.
Nhưng dù ông ta gọi thế nào cũng không ai nghe máy.