“Ông cụ khách sáo rồi, chuyện nào ra chuyện đó”.
Lâm Chính thờ ơ nói, nhưng lại tránh vấn đề này.
Nông Đường Công há miệng, vốn dĩ còn định nói thêm nhưng cuối cùng vẫn không nói.
Lâm Chính nói chỉ có hai viên thuốc mới có thể cứu chữa cho Nông Đường Công, dĩ nhiên chỉ là hù dọa người khác nhưng không còn viên thuốc đó nữa, muốn chữa bệnh cho Nông Đường Công cũng không đơn giản.
“Không có thuốc hỗ trợ, tôi cần mấy đợt trị liệu mới có thể chữa khỏi hết bệnh của ông, ông cụ nên thường xuyên tới chỗ tôi trị liệu”, Lâm Chính nói, sau đó châm cứu cho ông cụ.
“Vậy thì tốt”.
Người nhà họ Nông đều thở phào.
“Cậu Lâm, thành thật xin lỗi cậu, hai đứa con bất hiếu này của tôi đã không tốt với cậu, cậu còn chịu giúp tôi, đây xem như Nông Đường Công tôi nợ cậu vậy”, ông cụ Nông cảm động nói.
“Ông cụ khách sáo rồi, thực ra với thực lực của ông, lúc đầu ông có thể chỉnh đốn tôi rồi nhưng ông lại không làm thế, ngược lại còn che chở bảo vệ cho tôi, Lâm Chính tôi không phải là tên ngốc, có thể nhìn ra ông đang giúp tôi. Nếu ông đã có ý giúp tôi tôi, sao tôi lại trơ mắt nhìn ông chết được chứ?”, Lâm Chính cười nói.
“Ha ha ha, cậu Lâm, tôi thích nghe mấy lời này của cậu”, Nông Đường Công bật cười.
Nhưng lúc này điện thoại trong túi Lâm Chính bỗng rung lên.
Lâm Chính nhíu mày, vốn dĩ không muốn nhận nhưng điện thoại cứ rung mãi, anh chỉ đành dừng cây châm trên tay lại, lấy điện thoại ra nhấn nút trả lời.
Thế nhưng một lúc sau, sắc mặt Lâm Chính trở nên căng thẳng.
“Cậu Lâm, đã xảy ra chuyện gì?”, Nông Đường Công nhíu mày hỏi.
“Ồ, không có gì, chỉ là Dương Hoa của tôi không còn nữa”.
Lâm Chính thờ ơ nói, sau đó cúp máy.
“Cái gì?”
Nông Đường Công thất thanh nói.
Không gian im phăng phắc.
Mọi người đều nhìn sang Lâm Chính.
Nói ra nhẹ nhàng vậy sao?
Chuyện gì thế này?
Đó là Dương Hoa đấy.
Tập đoàn Y tế thương nghiệp mà thần y Lâm tâm huyết dựng nên.
Tại sao đột nhiên lại không còn nữa?
Thế nhưng Lâm Chính lại không tỏ ra tức giận hay thù hằn gì, vẫn chữa bệnh cho Nông Đường Công.
Nông Đường Công không phải kẻ ngốc.
Lâm Chính càng không lộ ra vẻ tức giận, ông ấy càng giận dữ.
“Cậu Lâm, Dương Hoa đang yên ổn sao lại thế? Là ai quấy phá? Cậu nói đi, tôi ra mặt giúp cậu”, Nông Đường Công trầm giọng nói.
“Không cần đâu, ông cụ Nông, chỉ là một Dương Hoa thôi, không còn nữa thì tôi lại xây dựng lên một cái nữa nhưng đám người này mất rồi thì ông cụ sẽ hối hận và đau lòng cả đời đấy”, Lâm Chính nói.