“Thần y Lâm, mất tiền thì kiếm lại là được. Mày lợi hại như vậy, kiếm 50 tỷ còn không dễ dàng? Chế tạo thêm vài vị thuốc nữa, chữa bệnh thêm vài người giàu có nữa không phải được rồi sao? Tiền rất dễ kiếm, nhưng người này chết là hết! Bên nào nặng bên nào nhẹ, người thông minh như mày chắc sẽ biết phân biệt đúng không?”, người đàn ông cười khà khà nói.
Trong tình huống này, bất cứ ai cũng không còn cách nào khác, dù là Lâm Chính đầy bản lĩnh cũng sẽ như vậy.
Người đàn ông tóc mào gà biết hắn đã thắng.
Dù là các ông lớn của thương nghiệp hay gia tộc ẩn thế đều không bằng hắn.
Ít nhất, hắn có thể dồn thần y Lâm đến mức này, còn bọn họ thì không.
Hôm nay, hắn sẽ tống một khoản tiền lớn từ thần y Lâm!
Đợi chuyện này kết thúc, hắn sẽ kể chuyện này ra, khoe khoang một phen, để danh tiếng của mình lan xa.
Hắn đã nghĩ tới thời khắc huy hoàng khi mình trở thành truyền kỳ ở trên mạng.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Bên nào nặng bên nào nhẹ đương nhiên tôi phân rõ, nhưng hình như anh… không nhìn rõ tình hình bây giờ cho lắm”.
“Thần y Lâm, mày còn không chịu thua?”, ánh mắt người đàn ông tóc mào gà chợt lạnh đi.
“Tôi cho anh ba giây, mau buông dao trong tay xuống, thả cô Tô Nhu ra. Nếu vậy thì các người còn có thể rời khỏi đây một cách nguyên vẹn!”, nói xong, Lâm Chính đếm ngược: “Ba!”.
“Ba cái đầu mày! Tên họ Lâm kia, rốt cuộc mày có đưa tiền không? Không đưa tiền thì con người yêu mày sẽ tiêu đời!”, tóc mào gà tức giận, lớn tiếng quát.
Nhưng Lâm Chính ngoảnh mặt làm ngơ, đếm tiếp: “Hai!”.
“Con mẹ mày!”.
“Nghĩ bọn tao dễ dọa à?”.
“Adam, ra tay đi!”.
“Được!”.
Bọn họ nổi giận, lòng đầy căm phẫn.
Bây giờ bọn họ đang uy hiếp Lâm Chính, kết quả lại bị anh uy hiếp ngược lại…
Thật đáng ghét!
Gã tóc mào gà tên Adam cũng lộ vẻ hung dữ, không dài dòng với Lâm Chính nữa, hạ giọng nói: “Thần y Lâm, đừng trách bọn tao không cho mày cơ hội! Đây là lựa chọn của mày đấy!”.
Nói xong, hắn nhìn sang Tô Nhu: “Cô Tô, cô xuống dưới đó cũng đừng trách bọn này, muốn trách thì trách thần y Lâm nhân tình của cô quá vô tình! Anh ta thấy chết không cứu, không nỡ bỏ tiền ra!”.
Vừa dứt lời, Adam vung tay chuẩn bị kết liễu Tô Nhu.
Hắn sẽ không chịu thua.
Nếu đã làm thì không lùi bước được nữa, nếu không, rơi vào tay Lâm Chính ắt sẽ sống không bằng chết.
Thay vì vậy chi bằng tàn nhẫn một chút, dù mình không thắng được, nhưng ít nhất cũng có thể khiến thần y Lâm hối hận.
Soạt!