Nếu như là người thường, đối mặt với khí thế đáng sợ thế này, e rằng không còn sức lực để cử động rồi, nhưng Lâm Chính thì khác.
Sắc mặt của anh nghiêm túc, hai mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo, anh không hề chần chừ, nâng tay lên vung về phía Ứng Hoa Niên.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Lượng lớn châm bạc xé gió bay ra.
Có thế nhìn thấy ánh sáng như sao bằng bay từ giữa kẽ tay Lâm Chính, đó chính là châm bạc.
Tốc độ của châm bạc cực kỳ nhanh, ngay cả tốc độ của đạn bắn cũng không bằng.
Hô hấp của Ứng Hoa Niên dồn dập, vẻ mặt nghiêm túc, lập tức bước chậm lại, trái phải né tránh, thi triển bộ pháp, cả người trở nên linh động hẳn, châm bạc mà Lâm Chính phóng đều bị ông tránh né.
Nhưng lúc này Lâm Chính đột nhiên lao lên, tung nắm đấm về phía Ứng Hoa Niên.
Ứng Hoa Niên tránh được châm bạc vừa mới đứng vững lại thì nắm đấm đã lao đến.
Ông ta vội vàng nâng hai tay chắn nắm đấm kia. Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, nắm đấm đập thẳng vào ngực ông ta.
Bốp!
Tiếng động vang lên.
Ứng Hoa Niên liên tục lùi về sau, cơ thể lắc lư suýt ngã xuống đất.
“Á?”
Xung quanh vang lên tiếng hét.
Mọi người đều xông ra.
“Gia chủ!”
“Gia chủ, ông không sao chứ?”
“Gia chủ, ông sao vậy?”
Mọi người ai nấy đều quan tâm hỏi han, vô cùng căng thẳng. .
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
“Tránh ra!”, Ứng Hoa Niên đứng vững lại cơ thể sau đó nói.
Mọi người nhà họ Ứng đều giật mình, vội vàng lùi ra sau.
Ứng Hoa Niên nhìn chằm chằm vào Lâm Chính, gật đầu nói: “Có vẻ như lời đồn bên ngoài là thật, chỉ bằng mấy chiêu dùng châm là đủ để đoán được y thuật của cậu đạt đến độ siêu việt, còn trẻ mà đã có thành tựu như này, đúng là đáng kính phục!”
“Thật sao? Có điều kỹ thuật võ công của nhà họ Ứng các người có vẻ như cũng chỉ đến thế mà thôi”, Lâm Chính nói.
“Thần y Lâm, nói vậy còn sớm lắm, tôi còn chưa nghiêm túc đâu”, Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.
“Vậy ông có thể nghiêm túc rồi đó, nếu không tí nữa không có cơ hội đâu”.
“Vậy thần y Lâm chú ý nhé!”
Ứng Hoa Niên lạnh lùng nói, sau đó lại bước ra lao về phía Lâm Chính.
Nhưng lần này khí thế toàn thân Ứng Hoa Niên đã đổi khác, đặc biệt là ánh mắt của ông ta, vừa trống rỗng vừa sâu sắc, vừa lạnh lùng vừa ác liệt.
Dường như lúc này, ông ta đã nằm trong một trạng thái hoàn toàn khác.
Lâm Chính nhíu mày.