Ai chịu được sự cám dỗ này?
Giờ phút này, ai cũng khó mà tự khống chế, bổ nhào về phía Lâm Chính giống như chó điên.
Khí thế như vậy lập tức dọa Tần Bách Tùng và Hồng Gia Lạc sợ.
Nhưng Lâm Chính vẫn không nhúc nhích, dáng vẻ Thái Sơn có sụp xuống trước mắt cũng không đổi sắc mặt.
“Ngã xuống cho tao!”, một người hét lên, vung ghế đánh tới.
Lâm Chính hơi nghiêng người tránh đi, sau đó chạm một tay vào cánh tay của người đó, rồi xoay người đạp vào ngực hắn.
Rắc!
Ngực người đó lập tức lõm xuống, xương cốt không biết gãy mất mấy cái, sau khi ngã xuống khó mà đứng lên lại.
Lâm Chính lại xông về phía những người khác.
Đừng thấy dáng vẻ anh yếu ớt mà lầm, đánh nhau lại rất nhanh mạnh, ra tay vô cùng tàn nhẫn. Mỗi quyền mỗi cước của anh đánh lên người các thành viên của Nam Phái khiến bọn họ ngã ra đất, sưng mặt sưng mũi.
Không lâu sau, gần một trăm thành viên của Nam Phái đều bị Lâm Chính giải quyết.
Thành viên của Nam Phái ngã xuống đất, ai nấy ôm tay ôm chân rên rỉ.
Những thành viên cốt cán của Nam Phái lập tức biến sắc.
Các thí sinh còn chưa rời đi cũng hết sức kinh ngạc.
“Thầy… đánh giỏi thật đấy!”, Hồng Gia Lạc vui mừng không thôi.
“Không chỉ là đánh giỏi!”.
Tần Bách Tùng khản giọng nói.
“Là sao?”, Hồng Gia Lạc khó hiểu nhìn ông ta.
Tần Bách Tùng không nói gì, chỉ nhìn các thành viên Nam Phái ngã trên mặt đất.
Dường như Hồng Gia Lạc ý thức được điều gì, cũng vội vàng nhìn sang, anh ta vừa nhìn đã hiểu ra, vẻ mặt vô cùng kinh hãi.
Cánh tay của đa số các thành viên Nam Phái bắt đầu run rẩy không kìm chế được, xuất hiện triệu chứng giống hệt bốn người Vũ Văn Mặc, Bích Nhàn, Kim Đỉnh và Lý Tử Vân.
Phải!
Những thành viên Nam Phái này cũng đã bị Lâm Chính đánh tàn phế.
“Hả?”.
Người của Nam Phái hoang mang.
“Tay của tôi… Tay của tôi!”.
“Trời ạ, chúng ta cũng trúng phải Phần Tịch rồi!”.
“Cứu mạng!”.
“Phó viện trưởng Long, cứu chúng tôi với!”.
Bọn họ sợ đến nỗi đái ra quần, nhiều người ngồi dậy, nhìn về phía Long Thủ.
Đám người Vũ Văn Mặc cũng nhìn Long Thủ với ánh mắt nóng bỏng.