Lâm Chính mặc kệ ông ta, sau khi báo tên của những người từng đe dọa, chửi mắng anh mới để điện thoại xuống.
Anh bình tĩnh nói: “Thống lĩnh Trịnh, nếu thế lực đứng đằng sau những người này đã đe dọa người thân và bạn bè của tôi, vậy thì sau khi giết xong đám người này, tôi sẽ tiêu diệt luôn những người kia, thế chẳng phải xong chuyện rồi sao? Con người tôi rất tin tưởng bốn chữ: Diệt cỏ tận gốc”. . Ngôn Tình Cổ Đại
Lời nói của anh như sấm sét đánh trúng vào đầu tim mọi người.
Ai mà ngờ người được gọi là thần y, hành nghề y cứu người lại tàn nhẫn như thế.
“Điên rồi! Cậu là một kẻ điên!”
“Cậu có biết cậu đang nói gì không?”
“Trời ạ, thần y Lâm, tôi… tôi sai rồi! Cầu xin cậu tha cho tôi”.
“Trước đó tôi nói năng mà không suy nghĩ, thần y Lâm, đừng như thế, tha cho tôi đi! Tha cho người nhà của tôi!”
Có người không chịu nổi bèn quỳ xuống đất gào khóc xin tha.
Mọi người đều khiếp sợ bởi những lời nói điên cuồng của Lâm Chính.
Trịnh Nam Thiên hồi lâu không lên tiếng, ngây ngốc nhìn Lâm Chính, không có từ nào có thể miêu tả được sự kinh sợ của ông ta.
Tên điên!
Hết sức điên rồ!
Nhưng… từ ngày đầu tiên ông ta quen với Lâm Chính, ông ta đã biết người này điên rồ đến mức nào.
Nếu anh không điên thì sẽ có ngày hôm nay sao?
Nhưng cũng chính vì sự điên cuồng của anh mới dẫn đến kết cục ngày hôm nay.
“Cậu Lâm… tôi… haizz…”, lúc này Trịnh Nam Thiên cũng không biết nên khuyên thế nào.
Giang Nam Tùng bỗng thê lương hét lên: “Mọi người đừng sợ! Đừng sợ người này! Hắn không thể giết hết mọi người được. Hắn không có bản lĩnh lớn thế đâu, Yên Kinh không phải là Giang Thành của hắn. Hắn chẳng qua chỉ muốn hù dọa mọi người thôi, đừng sợ”.
Ông ta nói thế đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Chính nhìn Giang Nam Tùng: “Sao thế? Hội trưởng Giang có muốn tôi bắt đầu từ ông trước không?”
“Tôi không tin! Tên họ Lâm, cậu không phải là thần, cậu còn có thể bản lĩnh hơn người như thế. Tôi nói cho cậu biết, cậu giết tôi cũng được, muốn hù dọa tôi thì còn lâu, cùng lắm là hôm nay chết ở đây. Nhưng tôi tin chắc cậu sẽ gặp quả báo, chắc chắn sẽ như thế”, Giang Nam Tùng gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu, trợn mắt nhìn Lâm Chính.
Ông ta biết mình chạy không thoát, Lâm Chính chắc chắn sẽ giết ông ta, thôi thì dứt khoát mặc kệ đi.
Chết cũng chết cho chính trực một chút.
Để cho người đời khỏi cười chê.
Còn việc Lâm Chính nói muốn giết cả nhà ông ta, ông ta không tin.
Hôm nay Lâm Chính không thể nào ra khỏi núi Yên Long này được, đừng nói là Trịnh Nam Thiên, chỉ sợ dưới chân núi cũng đã bị cao thủ bao vây chật kín.
Cùng lắm là ngọc nát đá tan.
Giang Nam Tùng ngẫm nghĩ.
Thế nhưng Lâm Chính lại khẽ cười.
Nụ cười rất quỷ dị, khiến người ta dựng tóc gáy.