“Bác đừng nói vậy, Lâm Chính cũng rất tốt mà”, Hoa Mãn Thần mỉm cười nói.
“Haizz, thực ra thằng bé Lâm Chính này cũng không tệ, lương thiện, có hiếu, nhưng dù sao cũng chỉ là một thằng ở rể, không có tài cán gì, có chút quan hệ với mấy người hiển quý, nhưng lại không dùng, đến bây giờ vẫn chẳng được tích sự gì. Có lẽ cả đời này cậu ta chỉ được thế này thôi”, Tô Quảng lắc đầu thở dài.
Ngay cả Tô Quảng cũng khinh thường, không cần nghĩ cũng biết người này vô dụng đến mức nào.
Hoa Mãn Thần mỉm cười, không nói gì, nhưng sâu trong đáy mắt là vẻ đắc ý.
“Tiểu Nhu, nghe nói con định ly hôn với Lâm Chính, có thật không vậy?”, đúng lúc này, Tô Quảng quay sang hỏi Tô Nhu đang bận rộn.
Tô Nhu biến sắc, nhỏ giọng nói: “Bố, chuyện này bố kệ con đi”.
“Haizz, con không thể nói như vậy được, nếu con đã muốn ly hôn, thì rồi sau cũng phải kết hôn. Con còn trẻ như vậy, hơn nữa cũng chưa trải qua việc người, Tiểu Dương làm lỡ của con ba năm, lần này con không thể làm lỡ nữa”, Tô Quảng nói đầy sâu xa.
“Bố, ý bố là sao?”, vẻ mặt Tô Nhu trở nên khó coi, chất vấn.
“Ý của bố còn chưa đủ rõ ràng sao? Con nhìn Mãn Thần đi, người ta cũng coi như thật lòng với con, con phải biết nắm bắt cơ hội đấy”, Tô Quảng nói.
“Bố…”, Tô Nhu tức giận đến mức mặt đỏ bừng, tâm trạng cũng trở nên kích động.
Hoa Mãn Thần vốn dĩ còn muốn nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Tô Nhu, nhưng thấy tâm trạng cô kích động như vậy, liền biết Tô Nhu vẫn chưa chấp nhận anh ta, vội vàng nói: “Bác, những chuyện như tình cảm này không thể miễn cưỡng được, bác đừng ép Tiểu Nhu, cứ để bọn cháu tùy duyên đi”.
“Haizz, đúng là cậu bé ngoan”, Tô Quảng thở dài, ấn tượng về Hoa Mãn Thần lại tăng thêm.
“Con đi đóng viện phí đây, anh Hoa, tiền của anh em sẽ nhanh chóng trả lại”, Tô Nhu đứng dậy, nặng nề nói, rồi đi ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, một y tá bước vào.
“Ai là người nhà của Trương Tinh Vũ?”, y tá hỏi.
“Là tôi đây, sao thế chị y tá?”, Tô Nhu vội hỏi.
“Ồ, đây là hóa đơn chi phí phẫu thuật lần này, cô đối chiếu đi”, y tá nói xong liền đưa một tờ giấy cho Tô Nhu.
Tô Nhu đưa mắt nhìn, lập tức sửng sốt.
“Tiểu Nhu, sao vậy?”, Tô Quảng ngạc nhiên hỏi.
“Có người… nộp tiền phẫu thuật cho mẹ con rồi”, Tô Nhu kêu lên.
“Sao cơ?”, Tô Quảng cũng vô cùng kinh ngạc.
Nhưng ông ta nhanh chóng ý thức được gì đó, lập tức quay sang nhìn Hoa Mãn Thần.
Hoa Mãn Thần cũng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chỉ mỉm cười không nói gì.
“Là anh nộp sao?”, Tô Nhu hỏi.
“Bốn triệu tệ không được coi là nhiều lắm”, Hoa Mãn Thần cười đáp.
Vừa không thừa nhận, vừa không phủ nhận.
Nhưng trong lòng bố con Tô Quảng, cũng chỉ có Hoa Mãn Thần mới có thực lực kinh tế như vậy…
Tâm trạng Tô Nhu rất phức tạp.
Tô Quảng thì vô cùng mừng rỡ.