Anh chẳng bận tâm tới đám bảo vệ này. Anh biết họ chẳng qua là vì chức trách. Nhưng chức trách là một chuyện, cậy thế bắt nạt người khác là chuyện khác.
“Nếu mọi người ăn nói đàng hoàng thì chúng tôi cũng không làm khó làm gì. Thế nhưng thái độ của các người kém quá, vì vậy chúng tôi không đi đâu hết”, Lâm Chính đáp lại.
“Cậu…được lắm. Chúng tôi nói mà các người không nghe thì đừng có trách chúng tôi đấy”, vài người bảo vệ tỏ ra tức giận, đồng loạt lao lên. Thế nhưng bọn họ nào phải là đối thủ của Lâm Chính. Tất cả bị hạ gục trong nháy mắt.
“Ây da…”, tiếng gào thét vang lên. Người đi đường thất kinh. Sự việc đã khiến tổ phim phải chú ý.
“Cắt cắt!”, đạo diễn tức giận, hét lớn rồi dẫn theo người chạy tới.
“Chuyện gì vậy?”, người đạo diễn trầm giọng.
“Đạo diễn, bọn họ làm loạn, còn đánh người nữa”, anh Nhậm chỉ vào Lâm Chính.
“Cái gì?”, đạo diễn tức điên.
“Mau nhìn xem đó là đạo diễn Trần Hỉ”
“Ôi trời, đó là đạo diễn quay bộ phim ‘Người sói lúc nửa đêm’ và ‘Vị vua cuối cùng’ đúng không?”
“Tôi thích xem phim của ông ấy lắm”.
“Đạo diễn lớn đấy. Nghe nói gần đây đang quay phim ‘Nhất Tâm Chi Niệm’ nữa, doanh thu phòng vé đã lên tới cả trăm triệu tệ rồi”.
“Thật không ngờ ông ấy lại chạy tới đây quay phim”.
Đám đông hò reo. Trần Hỉ đắc ý lắm, nhưng giờ không phải lúc thể hiện. Ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Người bạn, cậu có hai lựa chọn, một là xin lỗi nhân viên của tôi, sau đó cút, đừng làm phiền chúng tôi. Hai là tôi báo cảnh sát tới bắt cậu. Cậu tự chọn đi”.
“Đây không phải là khu vực tư nhân mà. Tại sao chúng tôi lại không thể ở đây?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Bởi vì tôi đang quay phiem”.
“Ông quay phim thì phải phong tỏa chỗ này à? Ông bá đạo quá. Vậy nếu tôi cũng đóng phim ở đây thì sao? Các người cũng phải rời đi nhỉ.
Trần Hỉ bật cười: “Cậu là cái thá gì? Cậu muốn quay phim ở đây? Vậy thì tôi đi. Sao nào? Cậu là đạo diễn cơ à? Biệt danh là gì? Nói tôi nghe xem! Trong cái giới lớn không lớn nhỏ cũng không nhỏ này ông Tổ bà Phật nào tôi cũng biết hết. Tôi muốn biết xem cậu là ai”.
“Thôi được, nếu đã vậy thì để tôi gọi điện thoại”, Lâm Chính nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho Tống Kinh.
“Ông tới đây một chuyến. Đưa hết người tới đây quay một đoạn phim ngắn cho bạn của tôi”.
“Được được, chủ tịch Lâm yên tâm, tôi tới ngay”.
Tống Kinh gật đầu ngay tắp lự. Ông ta không ở Giang Thành nhưng chỉ cần là Lâm Chính yêu cầu thôi thì dù anh có ở chân trời góc bể ông ta cũng sẽ chạy tới. Tống Kinh bỏ hết công việc đang dang dở, tức tốc tới địa điểm của Lâm Chính.
“Ấy, có đoàn phim thật à? Nhờ được ai thế?”, Trần Hỉ cười khẩy.
“Người này chắc là ông quen, đợi lát nữa ông ta tới thì ông sẽ biết”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Hừ, vậy thì cứ chờ xem”, Trần Hỉ tỏ ra khinh thường.
“Đạo diễn Trần, xảy ra chuyện gì vậy?”