Thư Thái trợn tròn mắt, cắn răng gầm lên: “Anh ta không phải là thần! Sao có thể… sao có thể làm được đến mức đó chứ?”.
“Anh không tin là việc của anh, người đời đều biết thần y Lâm có thể cứu sống người chết! Chỉ có anh là tự lừa mình dối người, nếu vậy thì anh cứ việc nổ súng!”, Lương Huyền Mi hừ mũi nói, vẻ mặt không chút sợ hãi.
“Cô… cô…”
Thư Thái tức đến mức thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng.
Sắc mặt của người nhà họ Thư đều tỏ vẻ khó coi.
Thư Thái không tin nhưng người nhà họ Thư thì tin.
Trên mạng còn có nhiều video như vậy, không thể nào là giả được…
Lâm Chính ở bên này cũng không khách sáo nữa, khàn giọng nói: “Người nhà họ Thư, lần này là các anh gây sự với tôi trước, không thể trách tôi được, hôm nay tôi sẽ tính hết cả gốc lẫn lãi với các anh! Còn tính mạng của người này thì tôi xin lấy trước!”.
Dứt lời, Lâm Chính đang định phát lực, muốn bóp chết tươi ông cụ Thư.
Người nhà họ Thư đều kinh hoàng tột độ.
“Không!”.
“Thần y Lâm! Dừng tay!”.
“Đừng!”.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ bọn họ.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc.
“Cậu Lâm! Mau dừng tay lại! Tôi sẵn lòng cho cậu câu trả lời!”.
Lâm Chính nghe thấy thế thì nhíu mày, ngoảnh sang nhìn. Chỉ thấy đám người Nông Đường Công, Trịnh Nam Thiên ùa vào.
Thấy Lâm Chính sát khí đằng đằng đang nhấc ông cụ Thư lên bằng một tay, sắc mặt bọn họ đều tái đi.
“Cậu Lâm, cậu hãy thả ông ta ra đã! Cậu muốn câu trả lời thế nào tôi sẽ đưa cho cậu!”, Nông Đường Công cuống quýt nói.
“Chuyện này không liên quan đến ông thì phải?”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
“Liên quan nhiều ấy chứ! Cậu Lâm, nói thật cho cậu biết, nếu ông ta bị cậu giết, thì tất cả những người có mặt ở đây sẽ đều bị liên lụy! Đến lúc đó sẽ không phải là xem võ lực của ai cao hơn, nắm đấm của ai cứng hơn nữa rồi!”, Nông Đường Công cuống quýt kêu lên.
Nghe Nông Đường Công nói thế, Lâm Chính liền có chút do dự.
Anh biết rất rõ về thân phận của Nông Đường Công.
Ở trong nước, ông ta có thể nói là sự tồn tại nói một là một, nói hai là hai.
Ngay cả ông ta cũng nói như vậy, thì tức là thân phận của ông cụ Thư ở trong nước không hề đơn giản.
Có lẽ mọi chuyện không dễ dàng như Lâm Chính nghĩ.
“Nhóc con, tôi biết cậu rất tức giận, nhưng chuyện này thực sự không thể kích động được. Tôi thấy lão già kia bị cậu bóp đến mức sắp tắt thở rồi. Thế này đi, cậu nể mặt tôi, thả ông ta xuống đã, rồi chúng ta sẽ bàn bạc xem nên giải quyết chuyện này thế nào, được không?”, Nông Đường Công vội tỏ vẻ hòa hoãn nói.