Có người lập tức hôn mê, vỡ đầu chảy máu, có người tắt thở, chết luôn tại chỗ.
Thiên kiêu nổi giận, trăm người vùi thây.
“Hả?”.
Mọi người sợ hãi, vội vàng lùi lại.
Nhưng càng nhiều người quay sang nhìn Lâm Chính hơn.
U Vân Thập Bát Chưởng của Lệ Vô Cực từng làm kinh động giới võ đạo Hoa Quốc. Đây là tuyệt học thành danh của hắn, nghe nói hắn từng dùng chiêu này hạ đo ván một nhân vật hàng đầu giới võ đạo.
Sức phá hoại đáng sợ như vậy, Lâm Chính có thể chịu nổi không?
Tất cả mọi người đều nín thở, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Quyền kình đáng sợ kia khiến tất cả các ngôi nhà xung quanh đều sập xuống, mặt đất xuất hiện hàng trăm hàng nghìn cái lỗ, nhìn rất tan hoang.
Còn Lâm Chính đã bị nhấn chìm trong đám bụi, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lệ Vô Cực vục bàn tay xuống đất, bốc một đống bùn đất rất to lên, rồi ném mạnh về phía Lâm Chính.
Ầm!
Mặt đất chấn động.
Dường như bầu trời cũng phải rung lên.
Tất cả những người vẫn đang nằm bò trên tường đều ngã lăn xuống đất, ai nấy sợ tái mặt.
Quá điên cuồng!
Quá khủng khiếp!
Trận chiến thiên kiêu đã vượt xa phạm trù mà người bình thường có thể tưởng tượng.
Đây đã là siêu nhân rồi ấy chứ!
Nhưng dường như Lệ Vô Cực vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn nhìn chằm chằm vào nơi bụi bay mù mịt kia, gầm lên một tiếng, rồi lại xông tới, quyền ảnh tung ra như mưa.
Bốp! Bốp! Bốp!
Âm thanh dày đặc như tiếng súng, điên cuồng vang rền.
Hắn đánh như vậy tròn một phút mới dừng lại.
Lệ Vô Cực cũng có chút không chịu nổi, thở hổn hển, khuôn mặt cũng rịn rất nhiều mồ hôi.
Mỗi quyền vừa rồi hắn đều dùng toàn lực.
Hắn chắc chắn, cho dù Lâm Chính không chết thì cũng ngắc ngoải.
“Kết thúc rồi”.
“Lần này e rằng thần y Lâm đi rồi…”
“Haizz, không ngờ thiên kiêu Lệ Vô Cực lại đáng sợ như vậy… Xem ra thứ bậc trên bảng thiên kiêu quả thực rất quan trọng”.
“Theo tôi thấy là thần y Lâm yếu quá thì có”.
“Dù sao thần y Lâm cũng chỉ là người của y đạo, sao có thể so với cường giả võ đạo chứ? Thất bại này cũng là điều đã được định sẵn”.