Tất cả người của Thiên Ma Đạo đều biến sắc.
“Đến gần thêm nữa, chết!”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Có người không phục, lại cất bước, vẫn còn muốn đến gần.
Vèo!
Lại một cây châm bạc đâm lên người kẻ đó.
“A! A! A!”.
Người đó lập tức hét lên thảm thiết, sau đó cả người tan chảy, lại hòa tan thành máu từng chút một, chết rất thê thảm.
Tất cả mọi người nhìn mà kinh hãi.
“Nếu còn có ai đến gần, sống không bằng chết! Tôi không nói lần thứ ba đâu”, Lâm Chính lại quát lên.
Lời này đã đánh vào tim những người của Thiên Ma Đạo ở đây.
Chết không hề đáng sợ!
Người của Thiên Ma Đạo không có mấy ai thực sự sợ chết.
Dù sao bọn họ cũng đi theo con đường giết chóc này.
Nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ không sợ gì.
Sống không bằng chết chính là điều mà bọn họ sợ nhất.
Quả nhiên, rất nhiều người của Thiên Ma Đạo trở nên do dự.
Người trước mặt này có thực lực rất mạnh, bọn họ cảm nhận được, nếu còn xông lên thì chắc chắn sẽ chết rất thảm.
Nhưng bọn họ là người Thiên Ma Đạo, sao có thể bị vài ba lời nói của đối phương làm cho sợ hãi chứ?
Do dự một lúc lâu, rất nhiều người đều không dám hành động khinh suất, nhưng vẫn có những người không sợ chết bắt đầu rục rịch.
Lâm Chính vẫn không chút khách sáo, giơ tay vung mấy châm ra.
Vèo vèo vèo…
Châm bạc lại đâm vào người người kia.
Người kia lập tức ngã khuỵu xuống đất, điên cuồng lăn lộn, hai tay cào cấu khắp người.
“A! A! A!”.
Hắn gào rú thảm thiết, quần áo bị cào rách, da thịt cả người bị gãi máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn có vẻ rất đau khổ.
Người của Thiên Ma Đạo nhìn thấy thì vô cùng sợ hãi, da đầu tê dại.
Đám người Bạch Họa Thủy cũng ngây người ra.
Không ai biết rốt cuộc hắn đã trải qua những gì, phải chịu nỗi đau đớn như thế nào, nhưng cảnh tượng thê thảm này đủ để khiến bọn họ kinh hồn táng đảm…
“Xin hãy tha mạng! Xin hãy tha mạng!”.
Cuối cùng, người kia của Thiên Ma Đạo cũng không chịu nổi nữa, lồm cồm bò dậy, điên cuồng dập đầu với Lâm Chính.
Bốp bốp bốp…