“Họ Lâm kia, bố tôi sao rồi?”, Lương Bình Triều vội vàng chạy tới kéo áo Lâm Chính lại, tức giận chất vấn.
“Tình hình của bố nuôi không tệ lắm, còn nữa, mong cậu hãy khách sáo chút, bỏ tay ra”, Lâm Chính lạnh lùng đáp.
“Thằng khốn, tôi cảnh cáo anh, nếu bố tôi có mệnh hệ gì, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Lũ ngu ngốc trong gia tộc cũng thật là quá đáng, dám để anh chữa trị cho bố tôi. Bọn họ muốn hại chết bố tôi sao?”.
Lương Bình Triều phẫn nộ đẩy Lâm Chính ra, sau đó tức tối lao vào trong phòng.
Lâm Chính nhìn anh ta, rồi lắc đầu bước ra ngoài cổng.
Cũng may cách nhà họ Lương không xa có một hiệu thuốc lớn, Lâm Chính bốc đủ lượng thuốc của một tháng rồi trở về. Anh viết đơn thuốc đưa cho Lương Hồng Anh.
“Cứ làm theo đơn thuốc là được, thời gian này hãy để ý chăm sóc nhiều hơn, vất vả cho cô rồi”, Lâm Chính nói.
“Không có gì, đây là việc chúng tôi nên làm mà”, Lương Hồng Anh mỉm cười đáp, sau đó lại nói: “Anh Lâm, sáng ngày mai… chắc không phải anh sẽ đến Hiệp hội Võ thuật đấy chứ?”.
“Ừ”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
Anh vừa dứt lời, hơi thở của Lương Hồng Anh như nghẹn lại…
Lương Hồng Anh biết thân phận của Lâm Chính.
Thực ra cô ta từng hỏi Lương Huyền Mi về những chuyện xảy ra trên đảo Vong Ưu.
Đang yên đang lành, sao bỗng dưng Lương Huyền Mi lại trở về chứ?
Nhà họ Lương cũng từng điều tra về chuyện này.
Lương Vệ Quốc bảo Lương Hồng Anh đi điều tra, điều tra đi điều tra lại, cuối cùng manh mối chỉ về phía Lâm Chính. Lương Hồng Anh nói cho Lương Vệ Quốc biết chuyện này, Lương Vệ Quốc liền dứt khoát bảo cô ta đừng điều tra nữa.
Dù sao thân phận của Lâm Chính cũng là bí mật, Lương Vệ Quốc không dám tiết lộ ra ngoài.
Nếu chọc giận thần y Lâm này, thì chỉ có mang lại tai họa ngập trời cho nhà họ Lương mà thôi.
Tập đoàn Dương Hoa của thần y Lâm đang lên như diều gặp gió, không dễ dây vào.
Hiện giờ, ấn tượng của thần y Lâm về nhà họ Lương vốn đã rất tệ, ông ta không muốn làm cho mối quan hệ này xấu hơn nữa.
Vậy nên Lương Vệ Quốc mới cực lực ủng hộ Lương Huyền Mi và Lương Phong Nghiêm, trong chuyện lựa chọn gia chủ, ông ta cũng luôn đứng về phía Lương Phong Nghiêm.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay, với sự hiểu biết của Lương Hồng Anh về thần y Lâm thì anh tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng… dù sao đó cũng là Hiệp hội Võ thuật!
Nếu chuyện này ầm ĩ lên, thần y Lâm có thể vỗ mông bỏ đi, nhưng nhà họ Lương có thể đi được sao?
“Anh Lâm, chuyện này anh hãy suy nghĩ kĩ hơn đi. Tôi nghĩ mục đích của Hiệp hội Võ thuật chỉ là những chiêu thức võ công Huyền Mi học được ở đảo Vong Ưu thôi. Cứ để Huyền Mi giao võ công của đảo Vong Ưu cho Hiệp hội Võ thuật, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không…”, Lương Hồng Anh vội nói.
“Chuyện lớn hóa nhỏ?”, Lâm Chính nhíu mày nhìn cô ta.
“Bây giờ, vì chú Nghiêm mà nhà họ Vân không còn truy cứu Huyền Mi nữa, Hiệp hội Võ thuật cũng không còn lý do gì để làm khó Huyền Mi cả. Anh Lâm, nếu anh đến Hiệp hội Võ thuật gây chuyện, thì thực ra cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Anh không thể ở mãi nhà họ Lương chúng tôi được, mà nếu anh rời đi, thì nhà họ Lương sẽ phải đối mặt với sự trả thù của Hiệp hội Võ thuật”, Lương Hồng Anh thở dài nói.