Thiên Diệp trầm mặc một lúc, chậm rãi đọc ra ba chữ.
“Thiên Ma Đạo!”
“Thiên Ma Đạo?”, Lâm Chính giật mình. Thần Nữ Thái Vũ ở bên cạnh tái mặt.
“Thiên Ma Đạo sao? Hình như tôi từng nghe thấy ở đâu đó rồi?”, Thái Thương Long lầm bầm.
“Mọi người biết những gì?”, Lâm Chính quay qua hỏi.
Thái Thương Long lắc đầu. Nữ Thần Thái Vũ như người mất hồn: “Rắc rối rồi! Rắc rối rồi…Lần này chúng ta không được yên ổn rồi…”
Lâm Chính giật mình: “xem ra Thần Nữ Thái Vũ biết về Thiên Ma Đạo?”
“Không! Tôi không biết. Thần y Lâm, đừng nhắc tới chuyện này nữa. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi. Cáo từ”.
Thần Nữ Thái Vũ khẽ nói, sau đó vội vàng kéo người thanh niên bên cạnh: “Đồ đệ, chúng ta đi thôi”.
“Sư phụ?”, người thanh niên giật mình.
“Mau đi thôi”, Thần Nữ Thái Vũ không chút do dự, kéo người thanh niên đi bằng được. Hai người nhanh chóng rời đi. Lâm Chính chau mày.
“Thần Nữ đại nhân sao thế? Nghe thấy ba từ Thiên Ma Đạo thì như gặp phải ma vậy, đáng sợ đến thế sao?”, Thái Thương Long cảm thấy không hiểu.
“Thiên Ma Đạo rất đáng sợ. Về điểm này thì không cần phải nghi ngờ. Thần y Lâm, tôi khuyên cậu bớt nhắc tới ba từ này. Tôi sợ rằng mọi chuyện sẽ giống như Thần Nữ Thái Vũ Nói, đó là sẽ có họa lớn xảy ra”, Thiên Diệp nhìn Thái Thương Long và lên tiếng.
“Giờ không phải là lúc có nên nhắc tới hay không. Trước đó tôi đã từng giao đấu với người của Thiên Ma Đạo. Mối thù đã được tạo ra rồi, có nhắc hay không thì họ cũng sẽ tìm tôi tính sổ thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
Thiên Diệp thở dài. Lúc này, một bóng hình đột ngột bước vào, ngồi xuống trước mặt: “Thiên Ma Đạo sao? Đúng là hơi khó nhằn, thế nhưng tại sao họ lại xuất hiện ở đây chứ?”
Dứt lời, cả ba người giật hết cả mình, vội quay qua nhìn thì phát hiện ra đó là chưởng môn Lăng Kiếm Phi của Tử Huyền Thiên.
“Lăng chưởng môn?”, Thiên Diệp mừng rỡ, vội vàng hành lễ.
“Lăng chưởng môn cuối cùng cũng tới rồi”, Lâm Chính cũng thở phào. Có Lăng Kiếm Phi và những cao thủ khác ở đây thì anh có thể an toàn.
“Thần y Lâm, cảm ơn cậu đã ra tay đầy nghĩa khí, Tử Huyền Thiên chúng tôi có được Thái Vũ Thần Toàn, tránh được họa lớn. Tôi thay mặt cho toàn bộ Tử Huyền Thiên gửi lời cảm ơn tới cậu”, Lăng Kiếm Phi trịnh trọng nói.
“Lăng chưởng môn không cần khách sáo. Thực ra cũng chỉ là một cuộc giao dịch thôi. Hai bên đều có lợi cả”, Lâm Chính mỉm cười.
“Thần y Lâm khách sáo quá rồi. Giữa chúng tôi và cậu không tồn tại giao dịch. Nếu cậu đồng ý, cậu muốn gì thì Tử Huyền Thiên cũng đều có thể cung cấp được cho cậu, bao gồm cả vị trí cao nhất”, Lăng Kiếm Phi điềm đạm nói.
Điều này có nghĩa là gì thì đã quá rõ ràng. Lâm Chính chỉ mỉm cười, không nói gì. Anh biết ý của Lăng Kiếm Phi. Lăng Kiếm Phi một lòng vì Tử Huyền Thiên, đến cả chức chưởng môn cũng không cần, chỉ mong Tử Huyền Thiên có thể ngày một lớn mạnh. Thế nhưng Lâm Chính không bận tâm tới Tử Huyền Thiên.
Lăng Kiếm Phi lắc đầu, không nói tiếp chuyện đó nữa: “Vừa rồi nghe nói người của Thiên Ma Đạo xuất hiện. Thần y Lâm, giữa hai bên có vấn đề gì vậy?”
Lâm Chính thở dài, lập tức thuật lại sự việc. Lăng Kiếm Phi nghe thấy vậy thì trầm mặt: “Nói vậy thì…lần này bọn họ tới đây là vì…Thái Vũ Thần Quan sao?”