Đòn tấn công mạnh nhất đến từ người mạnh nhất sơn trang Huyết Kiếm, sao người bình thường có thể sánh bằng chứ?
Trang Bộ Phàm không ra tay thì thôi, một khi ra tay, thì chắc chắn sẽ dốc hết sức, một kích trí mạng!
Ông ta tin chắc đòn tấn công này sẽ giết được Lâm Chính.
Cho dù anh có tiên thiên cương khu.
Cho dù anh có thương ám huyền thể.
Trong phút chốc, tất cả mọi người đều nín thở.
Huyết Kiêu cũng không khỏi bước mấy bước tới, mở to mắt nhìn nhát kiếm này.
Vô số người ở trong tối cũng phải kinh ngạc.
Tim bọn họ vọt lên tận cổ họng, hơi thở dường như ngừng lại.
Cuối cùng.
Thanh kiếm sắc sắp chém vào đầu Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc…
Vèo!
Một bàn tay giơ về phía huyết kiếm đang chém tới kia.
Sau đó… huyết kiếm khựng lại.
Cả sơn trang Huyết Kiếm cũng khựng lại theo…
Tất cả mọi người đều ngây ra nhìn cảnh tượng trước mắt, cơ thể bất động, ánh mắt đờ ra.
Thời gian dường như ngừng lại.
Giờ phút này, đầu óc bọn họ cũng trở nên trống rỗng.
Nhát kiếm bá đạo của Trang Bộ Phàm đã bị thần y Lâm tay không đỡ được…
Trang Bộ Phàm cũng ngây ra.
Hơi thở của ông ta trở nên gấp gáp, không thể chấp nhận cảnh tượng trước mắt này, đầu óc ong lên, ngây ra như phỗng.
Chút ý chí cuối cùng ép ông ta cố gắng rút kiếm lại.
Nhưng bất kể ông ta dùng sức đến đâu, thì kiếm của ông ta cũng như dính chặt vào lòng bàn tay Lâm Chính, không thể rút lại được.
“Trang Bộ Phàm, bây giờ thì ông tin rồi chứ?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Khốn kiếp!”.
Trang Bộ Phàm khẽ gầm lên, đánh một chưởng vào lồng ngực Lâm Chính.
Nhưng chưởng còn chưa đến, Lâm Chính bất ngờ phát lực, bẻ gãy thanh kiếm kia, sau đó lật tay đâm vào ngực Trang Bộ Phàm.
Phập!
Toàn thân Trang Bộ Phàm run rẩy, buông rơi chuôi kiếm, lùi lại liên tục, ông ta cúi đầu nhìn xuống ngực mình, thấy mẩu kiếm gãy kia đã đâm vào tim…
“Trang chủ!”.
Tiếng gào thét vang khắp ngọn núi.
“Trang chủ!”.
“Anh hai!”.
Tất cả người nhà họ Trang xông tới như điên.