“Ông bảo tôi xem cái gì?”, Lâm Chính dập tắt điếu thuốc, mặt không cảm xúc hỏi. . Truyện Light Novel
Tim ông hai Liễu đập thình thịch, cố nặn ra nụ cười, nói: “Cậu đại nhân đừng chấp tiểu nhân, súc sinh, còn không qua đây xin cậu Lâm tha cho một mạng đi?”.
Tên tóc xanh nghe thấy thế, liền ôm khuôn mặt sưng vù bước tới, lúng búng không rõ nói: “Xin lỗi Chủ tịch Lâm, vừa rồi… là tôi mạo phạm anh, xin anh hãy tha thứ cho tôi…”
Mồm thì nói vậy nhưng sâu trong mắt tên tóc xanh vẫn ngập tràn sự không cam lòng và oán hận.
“Tha thứ? Nếu tôi không tha cho cậu thì phải làm sao đây?”, Lâm Chính bất ngờ hỏi.
Anh vừa dứt lời, những người có mặt đều giật thót trong lòng.
“Cậu Lâm, việc này…”, vẻ mặt ông hai Liễu cũng không được tự nhiên.
“Ông hai Liễu, hình như trước kia chúng ta có thù nhỉ?”, Lâm Chính bình thản nói.
“Trước kia là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, tôi đã nói rõ tình hình với cô Cung Hỉ Vân, cũng cảm thấy rất áy náy và hối hận về những hành động ngu muội trước đây, mong cậu Lâm có thể cho tôi một cơ hội nữa”, ông hai Liễu vội vàng nói.
“Cơ hội phải do bản thân tự nắm lấy”, Lâm Chính lại châm một điếu thuốc, hít sâu một hơi, nói: “Đáng tiếc ông không biết trân trọng”.
Ông hai Liễu như ngừng thở, sắc mặt trắng bệch.
“Ông hai Liễu, ông biết tôi là ai không?”, Lâm Chính hỏi.
“Biết… tôi biết… Cậu là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa!”, ông ta vội cúi đầu.
Câu này khiến đám Phó Vũ như bị sét đánh ngang tai.
Khi nghe thấy ba chữ “Chủ tịch Lâm”, tuy rất nhiều người đang thầm đoán xem liệu đây có phải là Chủ tịch Lâm trong lời đồn hay không, nhưng lúc tận tai nghe thấy, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng chấn động.
“Hóa ra anh ta thực sự không phải là một kẻ nghèo kiết xác!”, cô gái tóc ngắn lẩm bẩm, trong lòng vô cùng hối hận.
So với Chủ tịch Lâm thì Phó Vũ là cái thá gì chứ…
Sắc mặt Phó Vũ cũng vô cùng khó coi.
“Nếu ông biết tôi là Chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa, thì hẳn là biết tôi biết chút y thuật, hiểu rất rõ về cấu tạo cơ thể người. Ông giở mấy trò khôn vặt trước mặt tôi, không cảm thấy nực cười sao?”, Lâm Chính nói.
Ông hai Liễu nghe thấy thế thì biến sắc.
Đúng vậy.
Chủ tịch Lâm biết y thuật mà!
Sao có thể không nhìn ra ông ta đánh giả vờ chứ? Sao có thể không nhìn ra vết thương trên người tên tóc xanh này chỉ là vết thương ngoài da, nghỉ dưỡng một thời gian là sẽ hồi phục chứ?
“Chủ tịch Lâm, tôi…”, ông hai Liễu còn định giải thích, nhưng không biết nên nói gì.
“Tôi nói rồi, tôi đã cho ông cơ hội, Lâm Chính tôi cũng không phải loại người nhỏ nhen hẹp hòi. Nếu tôi muốn tính món nợ trước đây với ông, thì sẽ chờ đến tận bây giờ sao? Đáng tiếc là biểu hiện của ông hôm nay khiến tôi quá thất vọng”, Lâm Chính lắc đầu.
Câu này lập tức khiến ông hai Liễu như rơi xuống hầm băng, lạnh đến thấu xương.