Lâm Chính xoa cằm, nhìn chằm chằm những người máy này, quan sát kĩ càng.
Cứ như vậy khoảng 30 giây, Lâm Chính đã soát một lượt hai bên vách tường và trên trần nhà, nhưng vẫn không tìm thấy ám cách.
Anh bất ngờ lùi lại, kéo giãn khoảng cách. Sau khi lùi đến vị trí an toàn, anh liền đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hển.
Khí tức của anh hoàn toàn hỗn loạn, khí kình suýt nữa đứt đoạn, sắc mặt trắng bệch, quần áo ướt đẫm mồ hôi.
“Thần y Lâm!”.
“Sư phụ!”.
Mọi người xúm lại, tỏ vẻ lo lắng quan tâm.
“Lẽ nào… tôi đã nhầm sao? Vách tường xung quanh không có ám cách để mở cơ quan?”, Lâm Chính thở phì phò nói.
“Thần y Lâm, tôi nghĩ hay là bỏ qua đi”, có người không nhịn được khuyên nhủ.
“Sư phụ đã cố gắng như vậy rồi, tại sao các anh lại tỏ vẻ chán chường thế?”.
Vệ Tân Kiếm tức giận quát: “Sư phụ, chúng ta còn chưa kiểm tra mặt đường dưới chân những người cơ quan kia. Sư phụ tạm nghỉ đi, để đồ đệ kiểm tra”.
Dứt lời, anh ta định tiến về phía trước.
“Đứng lại!”.
Lâm Chính lập tức quát.
“Sư phụ…”
“Anh đừng tự đâm đầu vào chỗ chết nữa! Vô ích thôi!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
“Nhưng…”
“Đừng nhưng nhị gì nữa, quay lại!”.
Lâm Chính nghiêm giọng nói.
Thấy Lâm Chính có vẻ đã tức giận, Vệ Tân Kiếm do dự một lát rồi vẫn lùi lại.
“Có những lúc chưa chắc phải lỗ mãng mới giành được thắng lợi, dựa vào đầu óc cũng thắng được!”.
Lâm Chính khàn giọng nói, nhìn chằm chằm những người máy kia: “Sở dĩ tôi không kiểm tra xem dưới chân bọn chúng có ám cách hay không, là vì tôi có một cách đơn giản hơn”.
“Cách đơn giản hơn?”.
Mọi người ngạc nhiên.
“Là cách gì thế sư phụ?”, Vệ Tân Kiếm vội hỏi.
Lâm Chính mỉm cười, lấy điện thoại trong túi áo ra, sau đó đưa cho anh ta, nói: “Lát nữa anh hãy ghi hình lại cho tôi. Nghe đây, nhất định phải quay toàn bộ, lấy trọn cả thông đạo vào ống kính, rõ chưa?”.
“Vâng… Vâng sư phụ…”
Vệ Tân Kiếm tỏ vẻ khó hiểu, gật đầu.
Anh ta lập tức mở chức năng quay video ra, chĩa về phía Lâm Chính.
“Được chưa?”, Lâm Chính hỏi.
“Được rồi sư phụ!”.