“Thằng nhóc thối này, gan cũng lớn thật. Bọn tao đã đứng đây mà mày dám nói ra lời như vậy? Mày coi bọn tao là không khí à? Mau cút đi cho tao, nếu không, tao đánh gãy chân mày!”, đội trưởng đội bảo vệ bực tức, rút gậy cao su ra, quơ qua quơ lại trước mặt Lâm Chính, vẻ mặt hung dữ.
Vẻ mặt Lâm Chính lạnh băng, anh không lên tiếng, quay người lên xe, lái xe rời đi thằng.
“Ha, thứ ngu ngốc không biết điều!”, Văn Lệ âm thầm mắng chửi, nói với đội trưởng đội bảo vệ: “Tiểu Cao à, nghe này, lần sau gặp phải loại vô lại mặt dày vô liêm sỉ như vậy thì đuổi thẳng cho tôi. Nếu bọn họ không chịu đi thì đánh, chỉ cần không chết, đánh ra nông nỗi nào, đoàn làm phim cũng sẽ bỏ tiền thuốc men bồi thường, hiểu chưa?”.
“Vâng, chị Văn!”.
Đội trưởng đội bảo vệ vội vàng gật đầu, cười đáp.
Văn Lệ vô cùng đắc ý đi vào bên trong.
Cô ta chưa đi được bao lâu, người đàn ông lúc trước đã từ đối diện đi tới.
“Văn Lệ, thế nào rồi? Kẻ vô lại đó đi chưa?”, người đàn ông hỏi.
“Yên tâm đi anh Lạc, Văn Lệ có bao giờ để anh thất vọng đâu chứ?”, Văn Lệ cười quyến rũ, nói.
Người đàn ông nhếch khóe miệng, tay bất giác sờ vào mông Văn Lệ, làm cô ta mắng một câu “đáng ghét”.
“Được rồi không đùa nữa, Tống Kinh gọi chúng ta đến họp, cùng nhau qua đó đi”, người đàn ông cười nói.
“Họp? Họp làm gì?”.
“Không biết, nghe nói hình như là có chuyện lớn muốn tuyên bố với chúng ta, qua đó xem sao”.
“Được!”.
Văn Lệ gật đầu, sau đó đi theo người đàn ông vào một chiếc rạp dựng tạm ở phía bên phải nơi quay phim.
Lúc này, trong rạp đã chật kín người, tất cả nhân vật quan trọng trong đoàn làm phim đều tới đây.
Hai người sửng sốt.
Có chuyện gì lớn mà phải gọi hết tất cả mọi người đến đây thế này?
“Văn Lệ? Phạm Lạc? Các cô đến đấy à? Nào nào, mau ngồi xuống”, một phó đạo diễn nói với hai người.
Hai người mỉm cười bước tới.
“Phó đạo diễn Uông, có chuyện gì vậy? Tại sao đạo diễn Tống lại gọi hết người của đoàn làm phim đến thế? Tôi thấy hình như cô nấu cơm cũng được gọi đến. Rốt cuộc là chuyện gì mà phải long trọng vậy?”, Phạm Lạc nhỏ giọng, dè dặt hỏi.
“Cậu không biết sao? Ông chủ của chúng ta sắp đến rồi”, phó đạo diễn Uông mỉm cười đáp.
“Ông chủ của chúng ta?”.
Hai người ngạc nhiên.
“Là ai vậy?”, Văn Lệ hỏi.
“Còn có thể là ai chứ? Đương nhiên là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa rồi. Bộ phim này của chúng ta chỉ có tập đoàn Dương Hoa là nhà đầu tư, Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa chẳng phải chính là ông chủ của chúng ta sao?”, phó đạo diễn Uông cười nói.
Nghe thấy thế, hai người lập tức sáng mắt lên.
Nhất là Văn Lệ, ánh mắt cô ta như bắn ra tia sáng.
“Chủ… Chủ tịch Lâm? Trời ơi, cuối cùng hôm nay tôi cũng được gặp người thật rồi! Không biết anh ta có đẹp trai như trên tivi không nhỉ?”, Văn Lệ kích động nói.