Giết cả nhà?
Người nhà họ Khánh đanh mắt lại, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Người ở phía sau lặng lẽ phất tay.
Sau tường và sau cửa lập tức có không ít cao thủ nhà họ Khánh chạy tới.
“Tất cả bình tĩnh!”.
Quản gia quay sang khẽ quát: “Chủ tịch Lâm không phải là người dễ chọc, anh ta có thể đánh cho Công Tôn Đại Hoàng tan tác tả tơi, nếu nhà họ Khánh chúng ta đối đầu với anh ta thì chắc chắn sẽ bị thua thiệt”.
“Nhưng quản gia… nếu Chủ tịch Lâm ra tay với gia chủ… thì chúng ta…”
“Không sao, gia chủ tự có đối sách”.
Tất cả đều đổ dồn mắt sang nhìn Lâm Chính.
“Chủ tịch Lâm, cậu muốn giết tôi sao?”, Khánh Dung cố nhịn đau, cắn răng nói.
“Không phải muốn giết ông, mà là giết cả nhà họ Khánh của ông. Đương nhiên, tiền đề là ông vẫn sống chết không chịu nói tung tích của Công Tôn Đại Hoàng cho tôi biết”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
“Chủ tịch Lâm, tôi đã nói rồi, tôi không biết”.
“Vậy thì đừng có trách tôi”, Lâm Chính hừ mũi, cũng không khách khí mà định ra tay.
Nếu giết Khánh Dung thì chắc là nhà họ Khánh sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều.
Nhưng đúng lúc này, Khánh Dung bỗng cuống quýt kêu lên: “Chủ tịch Lâm! Nếu cậu giết tôi, thì chắc chắn Dương Hoa của cậu sẽ không còn tồn tại nữa, mà cậu cũng sẽ mất tất cả! Cậu thực sự muốn làm vậy sao?”.
Lâm Chính nghe thấy thế liền nhíu mày: “Ý ông là sao?”.
“Chủ tịch Lâm, từ lúc cậu và thôn Dược Vương kết thù chuốc oán, Cổ Phái đã luôn nhăm nhe cướp tất cả mọi thứ của Dương Hoa thành của mình, đồng thời tấn công Dương Hoa mãnh liệt. Nhưng tại sao đến bây giờ, tòa nhà Dương Hoa vẫn còn? Tại sao rất nhiều sản nghiệp của Dương Hoa vẫn còn? Cậu chưa từng nghĩ tới lý do sao? Lẽ nào cậu thực sự cho rằng một Mã Hải tép riu có thể đối phó được Cổ Phái khổng lồ?”.
“Sao nào? Chuyện này có sự tham dự của ông sao?”.
“Đương nhiên, nhà họ Khánh chúng tôi đã dốc hết toàn bộ sức mạnh gia tộc để bảo vệ Dương Hoa, nhờ vậy mới ngăn cản được Cổ Phái thôn tính sạch sẽ Dương Hoa. Chủ tịch Lâm, hiện giờ có rất nhiều sản nghiệp và vị trí quan trọng của Dương Hoa do người nhà họ Khánh chúng tôi nắm giữ. Nếu nhà họ Khánh chúng tôi sụp đổ, thì Dương Hoa cũng sẽ sụp đổ. Lẽ nào cậu muốn Dương Hoa bị hủy hoại trong tay mình sao?”, Khánh Dung nhìn Lâm Chính chằm chằm, nói.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh tanh.
Anh không ngờ Khánh Dung còn có thủ đoạn như vậy.
“Nắm giữ? Cần gì phải nói đường hoàng như vậy chứ? Chẳng qua là ông cũng nhòm ngó Dương Hoa, không muốn trơ mắt nhìn Cổ Phái ăn sạch Dương Hoa, cũng muốn kiếm chác một chút mà thôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Chủ tịch Lâm, cậu muốn nói gì thì nói, dù sao hiện giờ nhà họ Khánh và Dương Hoa đã dính liền với nhau, cậu giết chúng tôi chính là tự bẻ gãy tay mình, mất nhiều hơn được. Chủ tịch Lâm, mong cậu hãy suy nghĩ cho kĩ”, Khánh Dung khàn giọng nói.
Lâm Chính lẳng lặng nhìn ông ta, không nói lời nào.
Người nhà họ Khánh đều mỉm cười đứng nhìn.