“Nước sông cuồn cuộn tụ lại thành thanh kiếm, một nhát kiếm chém tương tư, một nhát kiếm chém người quen, một nhát chém trời đất, một nhát chém tâm tôi”.
“Tụ lại thành một kiếm! Chém!”
Thủy kiếm lao đến!
Đây là một đòn tấn công mạnh nhất của Kiếm Hoàng.Kiếm ý xuất hiện che khuất nước sông cuồn cuộn.
Nhát kiếm này vừa được tung ra dường như màn đêm hoàn toàn im ắng, ánh trăng cũng trở nên mờ ảo, sao đầy trời cũng mờ đến mức không thấy.
Vô số ánh mắt run sợ nhìn nhát kiếm đáng sợ này.
Thanh kiếm lớn chưa lao đến, kiếm thế đã đến gần, nghiền ép nền đất xung quanh Lâm Chính.
Đất đá bay tứ tung, bụi mù mịt.
Nhát kiếm này có thể chém cả con phố làm đôi.
“A!”
Vài người đứng xem xung quanh đều hét lên.
Rất nhiều người sợ hãi suýt vỡ mật.
Ngay cả Nguyên Tinh cũng sửng sốt khi nhìn thấy nhát kiếm.
“Hạ Kiếm Tâm… mạnh đến mức này từ lúc nào thế?”
Thảo nào ông ta có thể đánh bại Nguyên Tinh chỉ với một chiêu.
Nguyên Tinh tự nhận mình chắc chắn không thể so được với thực lực này.
Mọi người ngước mắt nhìn, thanh kiếm lớn chém xuống.
Nhưng lúc này Lâm Chính bỗng động đậy.
Anh giơ ngón tay lên đỡ lấy thanh kiếm đang lao đến.
Ngón tay thon dài nhưng lại có một tia sáng lóe lên trên đầu ngón tay, tia sáng cực kỳ bắt mắt trong màn đêm tối tăm.
Vèo!
Ngón tay chạm vào thanh thủy kiếm đáng sợ đang lao đến.
Thủy kiếm bỗng chốc dừng lại.
Lưỡi kiếm cực lớn chạm vào ngón tay Lâm Chính, vô số kiếm khí xé tan tác mọi thứ xung quanh Lâm Chính, mặt đất xuất hiện từng vết nứt như bị móng vuốt sắc bén cào trúng.
Nhưng… thanh kiếm lớn đó không thể chém xuống thêm một phân nào.
“Cái gì?”
Dịch Tiên Thiên ngồi trong xe khiếp sợ suýt nữa lật cả người ra khỏi xe.
Đám người Nguyên Tinh cũng trợn to mắt, sau đó người nào cũng phản ứng lại, thốt lên từng tiếng vui mừng.
“Hay lắm!”
“Thần y Lâm uy vũ”.
“Giáo chủ vạn tuế!”
Mọi người vui mừng khôn xiết, tâm trạng tuyệt vọng hoảng sợ vừa rồi lập tức biến mất, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ, tôn sùng với Lâm Chính.
Hạ Kiếm Tâm trợn to mắt, khó tin nhìn Lâm Chính.