Lâm Chính suy nghĩ một lúc, rồi nhặt khúc xương đùi của một bộ xương dưới đất lên, ném về phía hành lang.
Cạch!
Xương đùi rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan, nhưng… hành lang không có bất cứ động tĩnh gì.
“Lẽ nào người đi qua mới khởi động cơ quan?”.
Lâm Chính đanh mắt lại, cúi đầu trầm tư.
Cuối cùng, anh quyết định bước tới thử xem sao.
Nếu không cứ đứng ở đây cũng chỉ lãng phí thời gian.
Đúng lúc Lâm Chính vừa đặt một chân giẫm xuống hành lang.
Cạch! Cạch! Cạch!
Vách tường dày nặng ở hai bên hành lang bỗng phát ra rất nhiều tiếng trầm đục.
Dường như có cơ quan gì đó bị khởi động.
Âm thanh kéo dài đúng 30 giây mới dừng lại.
Sau đó nơi này lại trở nên yên tĩnh.
Vẫn không xảy ra bất cứ chuyện gì…
Quỷ dị đến mức khiến người ta sởn da gà.
Lâm Chính nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm hai bên, hoàn toàn không nhìn ra manh mối gì.
Suy nghĩ một lúc, anh quyết định đi tiếp bước thứ hai.
Nhưng đúng lúc bước chân thứ hai đặt xuống.
Rắc!
Dường như vách tường bên trái có thứ gì đó chuyển động, Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, cảm thấy da đầu tê dại.
Anh phát hiện vách tường bên trái xuất hiện hàng nghìn hàng vạn lỗ châm nhỏ xíu, sau đó gần vạn chiếc phi châm tẩm kịch độc bay ra, đâm về phía Lâm Chính như một tấm lưới lớn.
Lâm Chính vội vàng phát động cơ thể võ thần, đồng thời lùi lại.
Bịch!
Cơ thể anh nặng nề ngã xuống bậc thềm ở phía sau.
Nhưng khi hoàn hồn, Lâm Chính mới phát hiện nửa người bên phải mình đã cắm đầy châm bạc.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngây ra.
Anh đã phát động cơ thể võ thần rồi cơ mà! Tại sao những chiếc châm bạc này… vẫn có thể đâm vào người anh?
Lâm Chính vội vàng giơ tay, định nhổ châm bạc ra, nhưng ngón tay anh vừa chạm vào châm bạc liền khựng lại.
“Không được! Nếu nhổ châm linh tinh thì mình chắc chắn sẽ chết!”.
Anh lẩm bẩm một câu, vội vàng nhìn về phía những chiếc châm bạc này, muốn làm rõ xem chúng được tẩm thuốc độc gì.