“Cô U U, cô nói vậy là ý gì?”, Tô Dư khó hiểu hỏi.
“À, tôi cho cô con đường kiếm tiền, cô có muốn làm không?”, Huyết U U khẽ nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Tô Dư.
Tô Dư biến sắc: “Lần trước cũng có người của cô gọi điện cho tôi, chẳng lẽ là quay loại phim đó? Tôi nói cô hay, nếu là quay loại phim đó thì bỏ đi! Tôi không quay đâu, cô từ bỏ ý định đi!”.
“Vậy thì tiếc quá, vóc dàng khuôn mặt cô, cộng thêm danh tiếng của cô, không quay thì tổn thất lớn. Nhưng không sao, không quay phim thì cô chơi với tôi vài ngày, mấy triệu tệ đó tôi sẽ coi như cô trả xong, thế nào?”, Huyết U U cười hi hi nói.
Dứt lời, hai người đều sửng sốt.
“Chơi với cô vài ngày là được?”, Tô Dư hơi dao động, vội hỏi: “Chơi cái gì với cô?”.
“Ha ha, đương nhiên là chơi trò hay rồi”, Huyết U U liếm môi, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
Tô Dư rùng mình, cảm giác không tốt lắm, bèn lắc đầu, cẩn thận nói: “Tôi hi vọng cô có thể nói rõ ra, nếu không nói rõ ràng, tôi… tôi chắc là không đồng ý được đâu”.
“Ha, cô nhát gan vậy à? Được, tôi sẽ nói cho cô vậy. Gần đây tôi đang thiếu một công cụ, công cụ để luyện công. Nếu cô đồng ý làm công cụ luyện công cho tôi thì tôi sẽ xóa nợ cho cô, thế nào? Yên tâm, cô sẽ không chết đâu, cùng lắm là cụt cái tay cái chân, tính mạng sẽ không bị nguy hiểm. Nhưng tôi nghĩ, mất tay mất chân cũng tốt hơn là gánh mấy triệu tệ trên lưng đúng không?”, Huyết U U mỉm cười nói.
Hai người biến sắc.
“Thế… Thế sao được?”, Tô Dư sợ hãi.
“Lấy người sống để luyện công? Cô luyện cái gì?”, Lâm Chính hỏi.
“Liên quan gì đến anh? Anh là người nhà của Tô Dư à?”, Huyết U U liếc mắt nhìn Lâm Chính, khinh thường hỏi.
“Tôi là em rể cô ấy”.
“Ha, thế à? Nếu đã như vậy, anh có đồng ý chơi cùng tôi mấy ngày thay Tô Dư không?”, Huyết U U hỏi: “Chỉ cần chơi với tôi mấy ngày xong, nợ coi như xóa hết”.
“Tôi sẽ không chơi với cô, không chỉ tôi mà Tô Dư cũng vậy. Mấy triệu tệ của cô, chúng tôi sẽ trả lại cho cô nhanh thôi, cô cũng đừng lấy nó ra áp đặt chúng tôi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Huyết U U nghe vậy lập tức nổi giận.
Cô ta lạnh lùng hừ một tiếng: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, các người nghĩ các người là cái thá gì? Tôi đến đây cho các người cơ hội là đã nể mặt các người lắm rồi, các người lại dám từ chối tôi? Cũng không nhìn lại xem mình có đức hạnh gì!”.
Tô Dư tức giận, nghiến răng nói: “Cô U U, nếu không có chuyện gì khác thì xin mời đi cho!”.
“Được! Tốt lắm! Tô Dư, đó là cô nói đấy nhé, cô đừng trách tôi không cho cô cơ hội! Ở trong mắt tôi, cô chỉ là một con kiến! Tôi muốn giẫm chết thì giẫm chết! Nhưng cô yên tâm, trước khi tôi giẫm chết cô, tôi sẽ giẫm chết con kiến là anh ta trước đã!”.
Huyết U U giận quá mà cười, nhếch khóe miệng, nhìn chằm chằm Lâm Chính mà nói. Sau đó cô ta quay người, đi về phía chiếc xe Bentley đỗ bên đường.
Chẳng mấy chốc, Huyết U U đã ngồi lên xe Bentley, nghênh ngang rời đi.
“Chết tiệt! Con nhỏ đó, tuổi không lớn mà sao tâm địa ác độc như vậy!”.
Tô Dư tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, rất không vui.