Ai cũng không muốn đi, cụ bà chỉ có thể bảo Tô Nhu đi.
Dù sao người cụ bà Tô không quan tâm nhất cũng là Tô Nhu, hơn nữa cả nhà Tô Quảng vẫn luôn yếu đuối, đẩy chuyện này cho Tô Nhu, chỉ cần cụ bà không phản đối, Tô Nhu sẽ không thoái thác được.
“Nhà họ Tô đúng là vô tình! Rốt cuộc mấy người họ có xem em như người nhà không vậy?”, Lâm Chính hừ lạnh một tiếng, cực kỳ không vui.
Khóe mắt Tô Nhu ươn ướt, nhìn chằm chằm anh nói: “Vậy anh có biết vì sao bà nội không xem trọng nhà chúng ta, vì sao nhà chúng ta lại không có quyền lên tiếng trong nhà họ Tô không?”
Lâm Chính im lặng một lát rồi bình tĩnh nói: “Tiểu Nhu, em yên tâm, sau này sẽ không ai xem thường em, cũng sẽ không có ai bắt nạt em nữa, dù là nhà họ Tô hay là ai cũng thế”.
“Lời an ủi buồn cười này anh vẫn nên nói cho mình nghe đi!”, Tô Nhu lau nước mắt nơi khóe mắt, nghiêng đầu lạnh nhạt nói.
Ba năm, Tô Nhu đã tuyệt vọng với Lâm Chính từ lâu rồi!
“Cho hỏi hai cô cậu có chuyện gì?”
Lúc này, một giọng nói già nua cắt ngang tình thế căng thẳng giữa hai người.
Hai người nhìn về phía đối diện, không biết một ông lão mặc sườn xám nam tóc bạc trắng đã đứng sau cổng sắt của biệt thự từ lúc nào.
Đây chắc chắn là quản gia của nhà họ Từ.
“Chào ông, tôi tên Tô Nhu, là cháu gái của Tô Cối…”, Tô Nhu vội nở nụ cười.
Nhưng đối phương vừa nghe thấy chữ “Tô” thì sắc mặt đã thay đổi.
“Nhà họ Tô các người còn có mặt mũi đến đây à? Cậu hai đã dặn dò sẽ không gặp người nhà họ Tô, cút!”
Quản gia già hừ lạnh, phất tay áo muốn đi về.
“Xin đợi đã!”, Tô Nhu sốt ruột: “Lần này nhà họ Tô chúng tôi mang theo thành ý rất lớn đến đây, cho dù ra sao cũng mong cho tôi gặp cậu Từ một lần!”
“Muốn giải thích? Nhà họ Tô các người xứng sao? Trong vòng mười giây, nếu không cút, tôi sẽ cho người ném các người ra ngoài!”, quản gia già kia quát to.
Đúng lúc này.
Kẹt!
Một chiếc xe con màu đen thắng gấp trước cổng biệt thự.
Một cô gái trẻ ăn mặc thời thượng đi xuống, cô gái có làn da trắng nõn, ngũ quan xinh xắn, trang điểm kiểu khói nhạt, vô cùng đáng yêu, sau lưng cô ta còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen đi theo.
“Cô chủ, cô đến rồi ạ?”
Quản gia vội vàng mở cổng.
“Hai người này là ai?”, cô gái trẻ nhìn Tô Nhu và Lâm Chính.
“À…”, quản gia già muốn nói lại thôi.
“Bọn họ là người nhà họ Tô sao?”, cô gái trẻ đột nhiên hỏi.
“Chào cô, tôi tên Tô Nhu, đại diện nhà họ Tô đến thăm cụ Từ”, Tô Nhu cười nói.
“Thăm? Các người còn có mặt mũi đến đây hả? Nếu không vì các người, ông nội tôi sẽ trở thành thế này sao?”, sắc mặt cô gái trẻ thay đổi, giận dữ nói: “Nếu các người đã đến thì đừng đi nữa! Hai người dẫn cô ta vào cho tôi! Nếu ông nội xảy ra chuyện, tôi muốn bọn họ quỳ trước mặt ông nội xin lỗi!”
“Vâng, cô chủ!”