“Thủ trưởng, bắt ông ta làm gì vậy?”.
“Ông ta phạm tội!”.
“Phạm tội gì vậy ạ?”.
“Bán nước!”.
Thái Văn Nông trừng mắt nhìn cậu ta, rồi chui vào xe.
Cậu cảnh vệ viên kia cả người run rẩy, cũng vội vàng lên xe.
Một lát sau, từng chiếc xe bọc thép màu xanh lá lái từ ngoại ô Giang Thành vào trung tâm thành phố…
Câu lạc bộ Nam Loan.
Xương Bá đang ngồi trước một chiếc bàn gỗ đàn ăn cơm.
Một người phụ nữ ăn mặc hở hang rót ly rượu vang cho ông ta.
“Xương Bá!”.
Một chàng trai trẻ bước vào.
“Tiểu Ngô à!”.
Xương Bá nuốt miếng thịt bò trong miệng vào bụng, sau đó lau miệng, cười nói: “Thế nào? Phương Thị Dân bắt đầu chưa?”.
“Tòa án đã gửi trát cho tập đoàn Dương Hoa, chiều nay sẽ mở phiên tòa, không cho tập đoàn Dương Hoa cơ hội để thở luôn! Bây giờ đám Khang Gia Hào đang bận vắt chân lên cổ, tập đoàn Dương Hoa không có phần thắng đâu”, cậu thanh niên tên Tiểu Ngô cười đáp.
“Tốt! Tốt lắm! Dương Hoa mà đổ, con mụ Cung Hỉ Vân kia sẽ mất chỗ dựa, có thể là đối thủ của tôi chắc? Tôi sẽ mượn danh nghĩa của Khổ Long triệu tập đàn em của cậu ta lại, rồi phản công Cung Hỉ Vân, chắc chắn cô ta sẽ không đỡ được. Đến lúc đó, cả Giang Thành sẽ là thiên hạ của tôi, ha ha ha…”, Xương Bá cười nói.
“Chúc mừng Xương Bá”, Tiểu Ngô cười nói.
“Chung vui, chung vui! Tiểu Ngô, tôi cũng nhiều tuổi rồi, tương lai của Giang Thành vẫn phải dựa vào những người trẻ tuổi như các cậu. Làm việc cho tốt, sau này gánh nặng của tôi vẫn phải giao vào tay cậu”, Xương Bá cười nói.
“Vâng”, Tiểu Ngô gật đầu, trong mắt lóe lên vẻ âm độc.
Lão già chết tiệt, chờ ông đoạt được Giang Thành, tôi sẽ tìm cơ hội xử lý ông.
Tiểu Ngô là con trai nuôi của Xương Bá, Xương Bá không thể có con, liền bồi dưỡng Tiểu Ngô. Chỉ có điều, tuy Xương Bá không thể có con, nhưng sức khỏe rất tốt, nhìn dáng vẻ này thì ít nhất phải sống được 20 năm nữa.
20 năm! Tiểu Ngô đợi không nổi!
Đúng lúc Tiểu Ngô đang suy tính giải quyết lão già này thế nào, thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo và ồn ào.
“Có chuyện gì vậy?”.
Xương Bá cau mày, hét lên.
Nhưng còn chưa thấy đàn em chạy vào thông báo.Rầm!
Cánh cửa bị đạp ra, sau đó rất nhiều người mặc đồng phục tràn vào phòng, bao vây chặt đám người Xương Bá, từng họng súng đen ngòm chĩa vào Tiểu Ngô và Xương Bá.
Người phụ nữ sợ đến mức hét lên ầm ĩ.
Xương Bá và Tiểu Ngô vội vàng giơ tay, cả hai người đều ngơ ngác.
Có chuyện gì thế này?
Hai người họ đã bao giờ thấy thế trận như thế này chứ…
“Ai là Xương Bá?”.
Đúng lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục, vẻ mặt cương nghị bước tới.
“Tôi… là tôi… Đồng chí, có chuyện gì vậy?”, Xương Bá run rẩy hỏi.
Nhưng người kia không trả lời, chỉ vung tay lên: “Đưa đi!”.
“Rõ!”.
Hai người tiến tới, áp giải Xương Bá và Tiểu Ngô đi…