Nhưng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi.
Bởi vì cho dù Lâm Chính vẫn có thể lên tiếng, thì cũng không thay đổi được điều gì. Một người có tứ chi mà bị gãy mất ba như anh thì không thể còn năng lực chiến đấu nữa. Nam Cung Thống muốn giết anh thì quá dễ dàng.
Lâm Chính cố nhịn nỗi đau trên người, cơ thể lảo đảo muốn đứng lên.
Vèo!
Nam Cung Thống bỗng lao tới trước mặt Lâm Chính nhanh như chớp, một tay bóp lấy cổ anh rồi nhấc lên.
Tay chân Lâm Chính buông thõng xuống, không phản kháng được nữa.
“Thần y Lâm, tôi có thể tha cho cậu một mạng, điều kiện là cậu phải nhận thua. Cậu thấy thế nào?”, Nam Cung Thống nhìn Lâm Chính chằm chằm, khàn giọng nói.
“Ông… cứ việc ra tay, giết được tôi… thì mới coi như ông thắng, đời này tôi ghét nhất là nhận thua”, sắc mặt Lâm Chính lạng tanh, yếu ớt nói.
“Cậu nhất định ép tôi phải giết cậu sao?”, Nam Cung Thống rít lên.
“Giết tôi? Ha ha, chỉ sợ… ông không làm được đâu”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu…”
Nam Cung Thống nổi giận, nghiến răng gầm lên, cũng không quan tâm nhiều nữa, cứ thế giơ nắm đấm lên nện mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.
Bụp!
Nắm đấm này đánh trúng vị trí trái tim.
Lực văn khủng khiếp giống như gợn sóng, lan ra xung quanh.
Vô cùng đáng sợ!
Quyền kình tàn bạo như vậy đủ để đánh sắt thép nát bét, chứ đừng nói đến trái tim con người.
Lồng ngực Lâm Chính lập tức bị lõm hẳn xuống, miệng lại phun ra máu tươi.
Mọi người trố mắt ra nhìn.
Nếu không phải tiên thiên cương khu, thì e là Lâm Chính đã bị đánh cho nát người từ lâu rồi…
Nam Cung Thống hít sâu một hơi, sắc mặt đầy bất lực và mất kiên nhẫn.
Ông ta rất yêu người có tài.
Nhất là những thiên tài cấp yêu nghiệt như Lâm Chính.
Ông ta thực sự không muốn hủy hoại một thiên tài như vậy, nhưng đến nước này thì chẳng còn cách nào khác.
Xung quanh im lặng như tờ.
Nam Cung Thống thả lỏng năm ngón tay, định buông Lâm Chính ra.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt lại vang lên.
“Ông định bỏ cuộc sao?”.
Nam Cung Thống biến sắc, vội nhìn Lâm Chính, phát hiện anh vẫn mở mắt chứ chưa chết.
“Cái gì? Cậu… cậu vẫn còn sống?”.
Lần này đến lượt Nam Cung Thống kinh ngạc.
“Hình như sức lực của ông… chưa đủ mạnh”, Lâm Chính mỉm cười nói, khuôn mặt lóe lên một tia điên cuồng.