“Ôi là Tiếu Nam!”
“Trời ơi, thần tượng của tôi”.
“Người kia lẽ nào là Trường Kỳ Nhan? Trời ơi, Tiếu Nam và Trường Kỳ Nhan quay phim ở đây à?”
“Tôi phải nhờ họ ký tên mới được”.
“Tiếu Nam! Em yêu anh!”
“Trương Kỳ Nhan! Em đồng ý lấy anh nhé”, đám đông hò reo, cả hiện trường sục sôi. Có vài người định lao tới chụp ảnh với minh tinh của mình. Thế nhưng bọn họ bị nhân viên của đoàn phim chặn lại.
Tiếu Nam và Trương Kỳ Nhan lịch sự vẫy tay và mỉm cười với đám đông. Như từ sâu trong mắt họ ánh lên vẻ ghét bỏ và khinh thường.
“Đạo diễn Trần, bộ phim này còn quay được nữa không đây? Thời gian của tôi quý giá lắm, nếu không quay được thì tôi đi đó”, Trương Kỳ Nhan tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Tôi cũng có họp báo. Đạo diễn Trần, ông mau đuổi những người này đi đi. Đừng làm muộn giờ của mọi người nữa”, Tiếu Nam cũng lên tiếng.
“Cậu Tiếu, cô Trương, mọi người đợi chút, tôi sẽ xử lý ngay, xử lý ngay”, Trần Hỉvội vàng gật đầu.
“Ông mau xử lý, ngoài ra bảo đám người này đừng quay nữa. Người nào người nấy đều não tàn cả, tôi nhìn là buồn nôn”, Tiếu Nam hừ giọng.
Anh ta theo đuổi hình tượng trong trẻo. Nhưng đó là do thiết kế cả, còn trên thực tế thì anh ta ghét đám fan của mình vô cùng. Trương Kỳ Nhan cũng vậy, thế nhưng cô ta ghét địa điểm mà Trần Hỉ chọn hơn cả.
“Tôi đã nói là đừng tới những nơi như này quay rồi. Ở đây chẳng ra làm sao cả. Ông xem, xảy ra chuyện cả rồi đây này”, Trương Kỳ Nhan cười lạnh.
Trần Hỉ chỉ cười trừ, không dám cãi lại. Ông ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mời hai người này nên không thể đắc tội được. Chuyện tới nước này, đành phải mau chóng giải quyết vấn đề thôi.
“Này, rốt cuộc thì cậu có đi hay không?”, Trần Hỉ trầm giọng.
“Không phải tôi nói rồi sao. Tôi cũng đóng phim ở đây. Tổ phim của tôi sắp tới rồi”, Lâm Chính nói.
“Tổ phim của cậu?”, Trần Hỉ chau mày.
“Anh đóng phim gì? Có người xem không?Thật nực cười. Cút qua một bên, thời gian của tôi là vàng là bạc, anh không đền nổi đâu”, Trương Kỳ Nhan tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn lên tiếng: “Ồ! Cô nổi tiếng lắm à?”
Nghe thấy câu hỏi đó, Trương Kỳ Nhan bật cười. Nụ cười mang vẻ giễu cợt và khinh thường. Cô ta nheo mắt nhìn Lâm Chính nhưng không nói gì. Có lẽ lúc này im lặng chính là sự kinh thường đỉnh cao nhất.
Nhiều người cười theo. Có người không nhịn được thêm nữa bèn lên tiếng: “Tên nhà quê tới từ đâu vậy? Đến cả cô Trương – đại minh tinh mà còn không biết sao. Anh đã từng nghe qua bài hát ‘Tâm băng’ chưa? Anh không biết top 20 những nữ minh tinh có thu nhập cao nhất là những ai hả? Anh không biết doanh thu phòng vé của cô ấy đã lên tới hàng trăm triệu tệ sao? Cô ấy không nổi tiếng, lẽ nào anh nổi tiếng? Đúng là đồ nhà quê. Cũng không tự coi lại mình là ai!”, dứt lời, đám đông bật cười haha.
“Được rồi cô Trương, đừng lãng phí thời gian với loại người này nữa. Đạo diễn Trần, nếu ông không giải quyết được thì chúng tôi về trước. Ở đây đông người quá, tôi thấy thối. Tôi ghét bầu không khí này”, Tiếu Nam chau mày.
“Đúng là chẳng ra làm sao, không thể bằng thành phố được. Tôi thấy buổi quay hôm nay bỏ đi”, Trương Kỳ Nhan lắc đầu.
Trần Hỉ cũng bực lắm. Thù lao của hai người này không hề thấp. Chậm trễ một ngày là tốn thêm cả đống tiền. Tới khi đó biết ăn nói thế nào với bên đầu tư đây.