“Thần y Lâm không cần căng thẳng. Chúng tôi chỉ điều tra, chứ không hề khẳng định anh là người làm”, người phụ nữ nói tiếp.
“Chỉ là điều tra sao? Nếu đã là yêu cầu của đại hội thì tôi đương nhiên phải dốc sức phối hợp rồi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Vậy thì tốt quá rồi. Nói vậy thì cậu cho phép chúng tôi hỏi vài câu đúng không”, bà Quế tiếp tục nói.
Đúng lúc này. Rầm…Cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra. Một lượng lớn người ập vào.
“Hả?”, Lâm Chính chau mày, ngước lên nhìn. Anh phát hiện ra tất cả đều là người của Thương Minh. Bọn họ vây lấy anh.
“Các người làm gì vậy?”, Mã Hải hét lớn: “Bảo vệ, bảo vệ đâu”
Thế nhưng không ai lên tiếng. Đây đâu phải người thường. Đám bảo vệ của Dương Hoa có xông vào cũng chẳng làm được gì.
Lâm Chính nhìn họ bằng vẻ nghi ngờ. Đại hội và Thương Minh cùng một giuộc, tại sao họ lại chạy tới đây và mất lịch sự như vậy chứ?
“Các vị, thế này là thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
Một giọng nói khác vang lên: “Thế nào à? Thần y Lâm, nói nghe thú vị nhỉ. Giờ là lúc nào rồi mà còn giả vờ thế?”
Dứt lời, một bóng hình bước vào. Nhìn thấy người này Lâm Chính lập tức đanh mặt. Mã Hải trố tròn mắt với vẻ không dám tin.
Người bước vào không phải ai khác mà chính là Bạch Họa Thủy của Thương Minh.
Lâm Chính bất ngờ. Anh tưởng mình nhìn nhầm nhưng đúng là Bạch Họa Thủy thật. Thế nhưng…không phải là Bạch Họa Thủy đang ở dưới chỗ tầng hầm và bị nhốt sao? Anh vừa từ đó ra mà tại sao Bạch Họa Thủy lại có thể xuất hiện ở đây vậy.
Lẽ nào…khu vực đó đã xảy ra chuyện rồi?
Sao anh không biết gì vậy? Hơn nữa…Bạch Họa Thủy cũng tới nhanh quá. Bà ta đã thay sang bộ đồ khác…Mọi thứ thật quỷ dị…
Lâm Chính chau mày, cảm thấy thật bất ổn. Lúc này Bạch Họa Thủy nói tiếp: “Thần y Lâm, giờ chắc cậu đang thắc mắc tại sao tôi lại xuất hiện ở đây đúng không?”
Bà ta cười đắc ý, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ dị. Lâm Chính vốn định trả lời nhưng ý thức được điều gì đó nên lại im lặng.
“Thần y Lâm, sao lại im lặng thế? Không phải là vì ngạc nhiên quá đấy chứ. Mặc dù cậu làm mọi chuyện một cách kín đáo nhưng đối với Thương Minh chúng tôi thì chút thủ đoạn của cậu chẳng là gì cả. Giờ tôi đứng đây, cậu còn gì để nói không?”, Bạch Họa Thủy cười lạnh.
Lâm Chính vẫn không nói gì. Bạch Họa Thủy chau mày. Người thanh niên khi nãy lập tức lên tiếng: “Bạch minh chủ. Sao bà lại ở đây? Lẽ nào bà thật sự bị thần y Lâm nhốt sao?”
“Điều đó mà còn phải hỏi sao? Người phán quyết và người tuyệt phạt đều bị kẻ này truy sát. Tôi cũng bị nhốt lại. Nếu không phải vì người của Thương Minh có thủ đoạn tinh thông thì giờ đã không còn được đứng ở đây nữa rồi”, Bạch Họa Thủy hừ giọng.
“Vậy cơ à?”, sắc mặt người đàn ông trông vô cùng khó coi. Anh ta quay qua quát Lâm Chính: “Thần y Lâm, anh còn gì để nói không?”
Lâm Chính vẫn im lặng. Rõ ràng người thanh niên kia đã mất kiên nhẫn. Anh ta hừ giọng: “Thần y Lâm, anh còn im lặng thì tức là anh thừa nhận. Nếu đã vậy thì chúng tôi sẽ đưa anh về đại hội để điều tra, anh không có ý kiến gì chứ?”