“Chị họ, em không có ý đó…”
Tô Dư hơi lúng túng, không biết nên giải thích như thế nào.
Tuy nhiên, lúc này, bà cụ Thái ở bên cạnh lên tiếng.
“Được rồi, đừng nói nữa!”
Mọi người lập tức yên tĩnh.
“Nếu Tiểu Dư nói không mời được Lâm Chính thì bữa tiệc sẽ bị hủy bỏ, vậy chúng ta tôn trọng ý của Tiểu Dư, đi mời cậu ta đi!”, bà cụ Thái thản nhiên nói.
“Mẹ!”
Lưu Đại Bưu và Lưu Mã Yến vội nhìn Bà cụ Thái, vô cùng sốt sắng.
Nhưng bà cụ Thái liếc nhìn bọn họ, không nói gì.
“Cảm ơn bà ngoại!”, Tô Dư mừng rỡ.
“Mấy người đi đi! Tìm Lâm Chính! Đưa cậu ta đến! Bà già này lớn tuổi rồi, không đi cũng không sao đâu đúng không, cháu gái? Cũng không đến nỗi bắt một bà già đi mời một thằng nhóc đúng không?”, bà cụ Thái nói.
Tô Dư không dám đáp lời.
Lưu Mãn Yến sốt ruột đến mức suýt nhảy dựng lên, vội vàng đến gần Bà cụ Thái, khóc không ra nước mắt: “Mẹ, mẹ bị sao vậy? Mẹ… Mẹ muốn để con gái mẹ mất mặt hả… Nếu để người khác biết không phải sẽ cười nhạo con sao?”
“Nếu bữa tiệc bị hủy thì mới đúng là bị người khác cười nhạo! Mặt mũi của con quan trọng hay là mặt mũi của toàn bộ người nhà họ Lưu quan trọng hơn?”, bà cụ Thái thầm hừ một tiếng.
“Nhưng mà mẹ…”
“Được rồi, được rồi! Đừng như vậy! Không phải mẹ bảo các con thật sự đi mời Lâm Chính, mà các con chỉ cần giả bộ một chút thôi, hiểu không?”, bà cụ Thái nhẹ giọng nói.
“Giả bộ?” Lưu Mãn Yến sửng sốt, chợt ý thức được gì đó, vui vẻ nói: “Mẹ, ý của me là…”
“Các con đi, nhưng nếu không mời được thì không thể trách chúng ta được đúng không? Con bé Tiểu Dư còn có thể nói gì nữa chứ?”, bà cụ Thái hờ hững nói.
“Cao tay! Mẹ, chiêu này của mẹ quá cao tay!” Lưu Mãn Yến âm thầm giơ ngón tay cái lên, mừng rỡ khen ngợi.
“Đừng nói nhiều, mau đi đi! Đến lúc đó nếu không mời được, Tiểu Dư cũng không thể trách chúng ta, đạo diễn Tống cũng không thể trách chúng ta được! Đến lúc đó, xem bọn họ còn có thể nói gì”.
“Vâng, mẹ, con sẽ đi cùng anh cả!”
Lưu Mãn Yến cười nói, lập tức nháy mắt với Lưu Đại Bưu, sau đó ra hiệu cho người nhà họ Lưu đi ra khỏi khách sạn.
Tô Dư thấy cảnh tượng này, không khỏi giật mình.
Cô ta có một dự cảm xấu.
“Tiểu Nhã, đi theo bọn họ xem thế nào”, Tô Dư nói.
“À… Được, thưa cô Tô”.
Quán cà phê bên kia đường.
Lâm Chính đang ngồi bên cửa sổ uống cà phê.