“Xin tôn trưởng giam Liễu Như Thi vào tử lao. Nếu không, đệ tử chúng thần sẽ ăn ngủ không yên…”
Tử lao sao? Lâm Chính biết đó thường là nơi giam giữ chung thân dành cho người phạm tội của thiên cung Trường Sinh.
Tử lao không chỉ được canh chừng nghiêm ngặt mà môi trường cũng vô cùng khốc liệt. Bất luận là ai, một khi vào tử lao thì chắc chắc là sống không bằng chết. Họ sẽ rơi vàng trạng thái đau đớn và khổ sở. Dù là một người bình thường mà bước vào đó một ngày thôi cũng không còn ra hình người nữa.
“Không được”, Lâm Chính đáp lại: “Việc này vẫn chưa điều tra xong, sao có thể bắt Liễu Như Thi vào tử lao chứ? Như vậy liệu có công bằng không?”
“Công bằng sao? Cô ta mà cũng xứng à! Một kẻ mưu sát đồng môn, táng tận lương tâm mà cũng xứng nói tới hai chữ công bằng sao?”
Từ Tài Quang cười lạnh lùng, chắp tay với Tứ tôn trưởng: “Tôn trưởng, hành động mưu sát của Liễu Như Thi ai cũng thấy. Nếu để cô ta rời khỏi Thiên Hình Cung thì sẽ tạo cảm giác lo sợ cho các đệ tử khác. Tới khi đó cả nội cung sẽ đại loạn. Tới lúc đó Đại tôn trưởng mà trách cứ thì chẳng ai có thể gánh được. Vì vậy đệ tử đề xuất chuyện này cũng là vì sự an toàn cho thiên cung Trường sinh chứ hoàn toàn không về tư lợi cá nhân. Mong tứ tôn trưởng cân nhắc thêm”.
Dứt lời, tất cả các đệ tử đều chắp tay và hét lớn: “Mong tôn trưởng nhốt Liễu Như Thi và tử lao”.
“Mong tôn trưởng nhốt Liễu Như Thi vào tử lao”.
Tiếng hô vang lên không ngớt như sóng trào, vọng khắp cả Thiên Hình Cung. Liễu Như Thi tái mặt
“Khốn nạn, một lũ khốn nạn”, bà cụ Ôn tức run.
Tứ tôn trưởng cúi đầu suy nghĩ. Một lúc lâu sau, ông ta mới nói: “Từ Tài Quang, cậu nói có lý. Chuyện của Liễu Như Thi lớn cũng không phải lớn mà nhỏ cũng không phải nhỏ. Nếu như chuyện này không điều tra rõ mà thả cô ta ra thì đúng là sẽ tạo sự sợ hãi cho cả nội cung. Mọi người đã nói như vậy thì bản tôn tạm thời nhốt Liễu Như Thi lại. Đợi chân tướng sự việc được điều tra thì sẽ đưa ra phán quyết tiếp”.
“Tôn trưởng lão anh minh”, Từ Tài Quang hô lớn.
Tiết Tường, Lý Đào cùng ngoác miệng cười và vội vàng nói: “Tôn trưởng anh minh”.
Còn Lâm Chính thì tối sầm mặt, siết chặt nắm đấm.
“Tôn trưởng lão! Ý của ông là gì? Giam là được rồi, tại sao phải vào tử lao?”, bà cụ Ôn tức giận hét lớn.
“Bà cụ Ôn, trong Thiên Hình Cung, sự tôn nghiêm là điều quan trọng nhất. Bà đừng làm loạn”, tôn trưởng cũng không dễ gì bị lọt hố. Ông ta lạnh lùng nói.
“Tôi mặc kệ! Các người có thể nhốt Liễu Như Thi nhưng tôi nói cho ông biết, bỏ ngay việc nhốt vào tử lao đi. Nếu như con bé bị mất một cọng lông thôi khi ở trong tử lao thì…tôi sẽ tìm ông ấy”, bà cụ Ôn mặt đỏ bừng bừng tức giận nói.
“Tôi đã nói rồi, thiên cung Trường Sinh không ai được tư lợi. Tội phạm bên trong tử lao cũng vậy. Vậy nên người vào tử lao thì cũng vẫn tốt, chỉ là môi trường ác liệt hơn chút thôi. Được rồi, chuyện này cứ thế đi, mọi người giải tán”, Tứ tôn trưởng đứng dậy: “Áp tải kẻ tình nghi đi đi”.
“Vâng”, người của Hình Đường Thủ lập tức bước tới và còng tay Liễu Như Thi.
“Cung tiễn tôn trưởng”, Từ Tài Quang vội vàng chắp tay. Lâm Chính đứng tại chỗ bằng vẻ vô cảm.
“Ha ha, Lâm Chính, thế nào? Dễ chịu chứ? Không phải là cậu rất ngầu sao? Người đâu? Cứu với! Ha ha…”, Tiết Tường cười ha ha, nói bằng vẻ chế nhạo.
“Nghe nói tử lao vô cùng đáng sợ, hơn nữa phạm nhân bị nhốt ở trong đó không được ăn, được uống. Bọn họ muốn không bị chết đói thì phải ăn chuột ở trong đó. Một cô gái như Liễu Như Thi có chịu ăn những con chuột dơ bẩn không đây”, Lý Đào cười khinh bỉ.
Đám đông bật cười ha ha. Lâm Chỉnh lẳng lặng nhìn bọn họ.
“Nhóc, cậu yên tâm, có tôi ở đây, con bé sẽ không sao đâu. Giờ tôi đi tìm Tứ tôn trưởng”, bà cụ Ôn hừ giọng.