“Vậy sao?”, Khổng Thích Thiên xoa cằm nhìn cánh cửa, dường như có chút suy nghĩ.
“Vậy nếu chúng tôi thắng bàn cờ Huyết Ma thì sao?”, Joel rít một hơi xì gà, cười hỏi.
Anh ta vừa dứt lời, tất cả người của Huyết Ma Tông đều đồng loạt quay sang nhìn.
“Đây là chuyện không thể, ngay cả tông chủ đương nhiệm của chúng tôi cũng không thể đánh bại bàn cờ Huyết Ma, cậu nghĩ mình làm được sao?”, Huyết Kiêu hừ lạnh.
“Ý tôi là lỡ như, huống hồ chuyện các ông không làm được cũng chưa chắc Joel tôi không làm được”, Joel vô cùng tự tin.
“Không biết tự lượng sức mình”, Huyết Kiêu thầm lắc đầu.
“Nếu trong số các cậu quả thực có người có thể thắng được bàn cờ Huyết Ma, thì cơ quan trong bàn cờ sẽ khởi động, chí bảo của Huyết Ma Tông chúng tôi sẽ xuất hiện trước mặt các cậu. Lúc đó các cậu cứ lấy nó đi là được”, Ngũ trưởng lão cười nói.
“Chí bảo?”.
Cả Joel và Khổng Thích Thiên đều sáng mắt lên.
“Đúng, nghe nói là chí bảo thành danh của Huyết Ma Đế, người sáng lập ra Huyết Ma Tông của chúng tôi, có tên là “Đế Huyết Huyền Sinh”. Nó vẫn luôn được đặt trong bàn cờ Huyết Ma, tông chủ đời thứ 3 và đời thứ 17 đều từng lấy nó ra, mà thời kì đỉnh cao của Huyết Ma Tông chúng tôi cũng nhờ hai vị tông chủ dựa vào Đế Huyết Huyền Sinh. Chỉ có điều trước khi lâm chung, bọn họ lại đặt Đế Huyết Huyền Sinh vào chỗ cũ, nói rằng chỉ có những người thông qua bàn cờ Huyết Ma mới có thể sử dụng thứ này, không hoàn thành thử thách thì không xứng dùng nó”, Ngũ trưởng lão nói.
“Đế Huyết Huyền Sinh?”.
Mọi người kinh ngạc.
“Đó là gì vậy?”.
Joel vội hỏi.
“Nghe nói đó là bảo bối có thể thay đổi cách cục thế gian, khiến con người trở nên vô địch, về phần cụ thể là bảo bối gì thì tôi cũng không biết, dù sao chúng tôi cũng chưa thấy bao giờ”, Ngũ trưởng lão cười đáp.
“Xì!”.
Joel bĩu môi.
Nhưng ánh mắt bọn họ đều sáng lên, hiển nhiên rất có hứng thú với Đế Huyết Huyền Sinh này.
Đương nhiên Lâm Chính cũng không ngoại lệ, nhưng thứ này chỉ nghĩ thôi, ngay cả tông chủ Huyết Ma Tông cũng không lấy được, thì đương nhiên anh cũng không cố lấy làm gì.
“Bàn cờ Huyết Ma mang tính khép kín, phải vào từng người một, các cậu ai vào trước đây?”, Ngũ trưởng lão hỏi.
“Để tôi đi”, Khổng Thích Thiên đứng ra.
Nhưng đúng lúc này, Joel bỗng kêu lên: “Khoan đã!”.
“Sao vậy?”, Khổng Thích Thiên nhìn về phía anh ta.
Mọi người cũng đổ dồn mắt tới.