“Cảm ơn các vị, cảm ơn các vị”.
Lâm Chính mỉm cười, thu gom hết thẻ đen, chìa khóa xe, tiền mặt về phía mình.
“Vợ, thẻ này để em dùng này”, Lâm Chính đưa tấm thẻ cho vợ mình.
Tô Nhu không hề cầm lấy, vì cô vẫn còn đang đứng ngây như phỗng. Cô nhìn chăm chăm vào số tài sản mà Lâm Chính có được, đầu óc trở nên trống rỗng.
Chỗ này…ít nhất phải cả trăm triệu tệ.
Màn cá cược khi nãy của Lâm Chính đã giúp anh trở thành triệu phú.
Điên thật rồi. Đúng là điên rồ mà!
Tô Nhu cảm giác như đầu mình sắp nổ tung.
Lúc cậu Khai hoàn hồn thì lập tức nhảy qua hàng rào, lao về phía con ngựa khi nãy.
Lúc này con ngựa đã nằm sạp ra đất, sùi bọt mép. Mặc dù nó không chết, nhưng tạm thời cạn kiệt sức lực.
Người huấn luyện ngựa và người điều khiển ngựa đều vô cùng kinh ngạc.
“Con ngựa này tới từ đâu vậy”.
“Chợ ngựa trong tỉnh”.
“Mua hết bao nhiêu tiền?”
“Chưa tới hai mươi nghìn tệ…”
“Cái gì?”, Khai Mạc nín thở.
Một con ngựa chưa tới hai mươi nghìn tệ lại có thể vượt qua cả một con thần ngựa có giá hàng triệu tệ sao?
Con ngựa này lợi hại đến thế à?
Nhưng rõ ràng nó chỉ là một con ngựa bình thường thôi mà…
“Được rồi cậu Việt, cậu Khai, cá thì cũng cá rồi. Ngựa thì cũng xem rồi. Thôi tôi không làm phiền nữa nhé. Tôi về trước đây”, lúc này Lâm Chính đứng lên.
“Cái gì? Đòi đi à?”
“Đứng lại!”, đám đông không phục, lập tức có người ngăn lại.
“Các vị còn có chuyện gì nữa không?”
“Sao? Mới thắng mà đã muốn đi rồi à? Mới chơi có một trận, chưa đã”.
“Đúng vậy, chúng ta tiếp tục. Bắt buộc phải chơi tiếp!”, mấy người hô lên, rõ ràng là họ muốn lấy lại tiền đã mất.
“Ok luôn nhé”, Lâm Chính hào sảng đáp lại.
“Lâm Chính, đừng”, Tô nhu run rẩy, chộp lấy tay anh, miệng lắp bắp: “Đừng chơi nữa…”
“Sao có thể như thế được! Thằng liền bỏ chạy thì ra thể thống gì nữa”.
“Đúng vậy, hôm nay hiếm có khi nào vui vẻ thế này, chơi thêm vài ván đi”, những người khác vội vàng lên tiếng. Đến cả Trương Mậu Niên cũng vậy.
Chẳng ai chấp nhận nổi kết quả này nên đương nhiên không thể cho qua dễ dàng như vậy được.
Sắc mặt Tô Nhu trông vô cùng khó coi. Thế nhưng đám đông nói không ngớt nên cô cũng đành phải gật đầu.