Sức mạnh!
Tốc độ!
Đều mạnh hơn gấp nhiều lần!
Đây chính là ưu thế của y võ!
Có thể thông qua dược vật và châm thuật cưỡng chế nâng cao độ mạnh của thân xác và cơ năng mọi mặt…
Lâm Chính lấy châm đỡ kiếm, mỗi lần va chạm đều khiến Huyết Trường Phong phải lùi lại.
Dù kiếm của Huyết Trường Phong mạnh đến đâu nhanh đến đâu, cũng không thể chạm được vào Lâm Chính, kiếm của hắn dù xảo trá đến đâu cũng không thể xuyên thủng lớp phòng ngự của Lâm Chính.
Huyết Trường Phong càng đánh càng loạn, càng đánh càng nóng nảy.
Sự thất bại thảm hại của Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến khiến hắn càng không còn ưu thế gì.
Cứ tiếp tục thế này thì Huyết Trường Phong thua là cái chắc.
“Tôi tưởng thiên kiêu của bảng thiên kiêu hẳn là những người giỏi giang trác tuyệt, không ngờ anh và Tư Mã Sóc Phương chẳng khác gì nhau, có lẽ thiên phú hơn người, nhưng tâm tính quá tệ, thi đấu võ đạo, nếu tâm cảnh không bình tĩnh, thì chắc chắn sẽ thua. Mà hiện giờ, tâm cảnh của anh đã loạn”, Lâm Chính bình thản nói.
“Khốn kiếp!”, Huyết Trường Phong cắn răng, muốn tiếp tục tấn công.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng thu châm ra chưởng, vỗ vào thân kiếm của Huyết Trường Phong.
Lần này không phải là sức mạnh bá đạo nữa, mà là một luồng xảo kình đánh vào thân kiếm.
Huyết Trường Phong không thể khống chế, thân kiếm nện vào tảng đá lớn ở bên cạnh.
Rầm!
Tảng đá kia lập tức vỡ vụn.
Vụn đá bay tứ tung.
Trong lòng Huyết Trường Phong giật thót, cắn răng tụ khí, xoay người lại nâng tay lên.
Keng!
Một luồng kiếm khí dài ba mét bắn từ trong thân kiếm ra.
Thủ đoạn phóng khí kình ra ngoài đã được Huyết Trường Phong luyện đến mức thành thạo.
Chỉ đáng tiếc, kiếm khí tuy hung hãn, nhưng vẫn không chạm được đến Lâm Chính linh hoạt như cá chạch.
Ngược lại, Lâm Chính nhân lúc này, lại đánh một quyền về phía Huyết Trường Phong.
Hắn kinh hãi, vội vàng giơ thân kiếm lên ngang ngực.
Keng!
Nắm đấm nặng nề đánh vào thân kiếm, cả Huyết Trường Phong lẫn kiếm đều bị đánh bay, ngã xuống giữa sân luyện võ.
Lâm Chính không cho hắn thời gian để thở, hú dài một tiếng, tung người nhảy mười mấy mét, sau đó lao như một mũi tên về phía Huyết Trường Phong ở sân luyện võ.
“Hả?”.
Huyết Trường Phong biến sắc, vội nghiêng người tránh.
Lâm Chính đấm hụt, cú đấm nện xuống đất.