Chỉ thấy Lâm Chính đang đâm châm vào cánh tay của mình.
“Chỉ là đâm châm bạc vào dây thần kinh, khiến bọn họ bị rối loạn thần kinh thôi”, Lâm Chính bình tĩnh đáp.
“Rối loạn thần kinh?”.
Huyết Trường Phong sửng sốt, rồi đanh mắt nhìn Lâm Chính, dường như lúc này mới hoàn hồn, lạnh lùng nói: “Anh là y võ?”.
“Coi như là thế đi”, Lâm Chính đâm cây châm cuối cùng vào cánh tay, bình thản nói: “Bây giờ, chúng ta có thể kết thúc được rồi!”.
Sắc mặt Huyết Trường Phong lạnh lẽo, khàn giọng nói: “Thịnh Siêu, Mai Phượng Yến, hai người còn đánh được nữa không?”.
“Không vấn đề gì… sư huynh…”
Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến bò dậy, thở hắt ra, đáp.
“Nếu vậy thì tất cả cùng xông lên đi. Thực lực của anh ta rất không đơn giản, lại còn là y võ, phải cực kỳ thận trọng”, Huyết Trường Phong trầm giọng nói.
“Chúng tôi xin nghe theo phân phó của Trường Phong sư huynh”.
“Kiếm đâu?”, Huyết Trường Phong quát.
Đệ tử ở bên cạnh lập tức ném hai thanh kiếm cho Thịnh Siêu và Mai Phượng Yến.
“Ra tay đi!”.
Huyết Trường Phong lại quát một tiếng, ba người cùng giơ kiếm đánh về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lùi lại, hai tay nhón châm, châm bạc đánh lại ba thanh kiếm sắc đang chém tới.
Keng! Keng! Keng!
Âm thanh lanh lảnh vang lên như giọt mưa rơi xuống mái nhà, leng keng không dứt.
Chỗ đầu ngón tay Lâm Chính tóe lên tia lửa.
Ba người tấn công mãnh liệt, nhưng Lâm Chính vẫn không hề nao núng.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Ba thiên tài đứng đầu của đảo Vong Ưu mà không đánh bại được một người?
Lúc này, không ai dám coi thường Lâm thiên kiêu nữa.
“Sao vậy Lâm thiên kiêu? Chẳng phải anh nói anh sẽ nghiêm túc sao? Anh nghiêm túc mà thế này à?”, Thịnh Siêu tức giận nói, bàn tay vung kiếm cũng cũng càng ngày càng dùng sức, càng ngày càng hung mãnh.
Anh ta rất tức giận.
Châm bạc kì dị kia của Lâm Chính đã khiến anh ta trở thành trò cười như vậy, dù thế nào anh ta cũng phải rửa sạch nỗi nhục này.
Hôm nay bọn họ phải giải quyết được tên khốn này bằng mọi giá.
Thịnh Siêu thầm nghĩ.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng ngẩng đầu, khàn giọng đáp: “Anh nóng lòng muốn thua vậy sao?”.
“Gì cơ?”.
Thịnh Siêu hơi ngớ người ra.