“Chú Nhậm, rõ ràng là thằng chó này đang nói mỉa chúng ta”, Cư Chí Cường tức giận nói.
“Đương nhiên là tôi nghe ra được rồi, nhưng cũng chỉ được cái miệng lưỡi sắc bén, không có gì ghê gớm cả, để xem cậu ta diễn đến được lúc nào?”, Nhậm Quy lạnh lùng hừ một tiếng.
Những người khác đều gật đầu.
Ở buổi họp báo.
“Thần y Lâm, nói vậy là vì anh tố cáo mấy nhà doanh nghiệp có hành vi vi phạm pháp luật, nên mới bị trả thù, đúng không? Nếu vậy thì anh định đối phó thế nào với sự trả thù của bọn họ?”.
Lại một phóng viên khác hỏi.
“Tôi tin xã hội công bằng, pháp luật bình đẳng, đứng trước pháp luật thì mọi người đều như nhau. Bọn họ trả thù thì sẽ có pháp luật trừng trị, tôi không cần phải ứng phó, tôi chỉ cần yên phận làm tốt việc của mình là được”, Lâm Chính mỉm cười đáp.
Tất cả mọi người đều gật đầu.
“Chủ tịch Lâm, nghe nói mấy nhà máy của Dương Hoa đều bị ép phải ngừng hoạt động vì các nhà cung cấp nguyên vật liệu cưỡng chế hủy hợp đồng với các anh, không biết là có chuyện này thật không?”, lại một phóng viên nữa đặt câu hỏi.
Lâm Chính nghe thấy câu hỏi này thì im lặng.
Các phóng viên đều vô cùng tò mò.
Đây không phải là câu hỏi sắc bén gì, tại sao Chủ tịch Lâm phải suy nghĩ lâu như vậy?
Mã Hải ở bên cạnh cuống lên, vội vàng đỡ lời, cố nặn ra một nụ cười, đáp: “Hiện giờ thì chuyện này là thật, chúng tôi đang cố gắng khai thông với các nhà cung cấp, hy vọng có thể khôi phục mối quan hệ hợp tác với bọn họ”.
“Vậy xin hỏi giám đốc Mã, nếu không thể khai thông với bọn họ, thì Dương Hoa sẽ ứng phó thế nào?”, phóng viên lại hỏi.
“Việc này…”
“Nếu nhà máy ngừng sản xuất, thì liệu có phải tuyên bố đóng cửa không?”.
“Dương Hoa đóng cửa nhà máy, không thể sản xuất sản phẩm mới, liệu có gây ảnh hưởng đến cả tập đoàn Dương Hoa không?”.
“Liệu tập đoàn Dương Hoa có vì vậy mà cắt giảm nhân viên không?”.
“Chủ tịch Lâm, anh có thể trả lời thẳng thắn những câu hỏi này không?”.
Dường như phóng viên này đã có sự chuẩn bị trước, hỏi một loạt những câu sắc bén.
Những câu hỏi này được ném ra, lập tức khiến mọi người xôn xao.
Những người bên tập đoàn Dương Hoa đều tỏ vẻ lúng túng.
Nhậm Quy thấy vậy thì bật cười.
“Đây là người do chúng ta sắp xếp sao?”, Cư Chí Cường hỏi.
“Đương nhiên rồi, không sắp xếp một vài người thì sao có thể khiến tên họ Lâm này hiện nguyên hình được?”, Nhậm Quy cười đáp.
Cư Chí Cường nghe thấy vậy liền giơ ngón cái lên.
“Giám đốc Nhậm đúng là nhìn xa trông rộng”.
“Đúng vậy, chắc chỉ có giám đốc Nhậm mới đối phó được tên họ Lâm này, nếu là chúng ta thì sao mà đấu lại được chứ?”.