Tất cả mọi người có mặt đều ra sức dụi mắt, nhìn ông lão đang cúi đầu trước Lâm Chính bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Là Trần Khánh Tường!
Người đứng đầu tập đoàn Quân Thịnh!
Người đàn ông ít khi lộ diện này tại sao lại xuất hiện ở đây?
Mọi người đều vô cùng chấn động.
Nhất là nhân viên quản lý kia, sợ hãi đến mức cả người run rẩy, thiếu chút nữa đứng không vững.
Anh ta biết, lần này anh đã chọc phải người không dễ chọc.
“Trần…chủ tịch Trần? Tại sao ông lại tới đây? Người này… người này là ai?”, Hòa Dã định thần lại, nở nụ cười nói.
Nhưng Trần Khánh Tường hoàn toàn phớt lờ hắn.
Suy cho cùng, loại người này đều là dựa vào các mối quan hệ sau lưng, là người quen của mấy nhà tư bản, nhét vào thì dễ, muốn loại bỏ cũng không khó, hắn cũng chỉ dám gây khó dễ cho mấy người không quyền không thế. Đối với Trần Khánh Tường, loại người này không thể lọt vào mắt của ông ta.
“Ông là Trần Khánh Tường của tập đoàn Quân Thịnh à?”, Lâm Chính liếc nhìn người vừa mới đến.
“Đúng vậy, thưa cậu Lâm”, Trần Khánh Tường gật đầu nói.
Mặc dù Lâm Chính chưa bao giờ để lộ khuôn mặt thật của thần y Lâm, nhưng Trần Khánh Tường đã sớm nghe đồn rằng thần y Lâm rất giỏi ngụy trang. Hơn nữa, lúc vừa mới tới, anh đã đích thân gọi cho Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa để xác nhận tài khoản!
Tài khoản đó chỉ có một mình thần y Lâm có thể sử dụng ở toàn bộ Dương Hoa.
Cho nên Trần Khánh Tường chắc chắn một trăm phần trăm rằng người đàn ông trước mặt là thần y Lâm.
“Trần Khánh Tường, Quân Thịnh của các người đúng là uy phong! Hôm nay cũng coi như là được mở mang tầm mắt”, Lâm Chính lãnh đạm nói.
“Cậu Lâm xin đừng tức giận, tôi đã hoàn trả toàn bộ tiền vào tài khoản của cậu, còn về chuyện này, tôi nhất định sẽ cho cậu một lời giải thích thỏa đáng! Đảm bảo cậu sẽ hài lòng!”, khuôn mặt già nua của Trần Khánh Tường nhễ nhại mồ hôi, vội vàng nói, sau đó quay đầu lại: “Còn không mau kêu người tới?”
“Vâng! Thưa chủ tịch Trần!”
Người ở phía sau vội vàng đáp.
Sau đó nhân viên bán hàng và cô gái trang điểm đậm cúi đầu bước tới.
“Anh Lâm, cô Tô, thực… thực xin lỗi…”
Hai người họ nơm nớp lo sợ, vội vàng nói lời xin lỗi.
“Còn tôi, còn tôi nữa, anh Lâm, vô cùng xin lỗi, vừa rồi tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin anh hãy tha thứ cho tôi! Hãy tha thứ cho tôi!”
Quản lý cũng vội vàng đi tới, khom lưng cúi đầu.
Nhưng ba người họ vừa mới khúm núm mở lời, người ở phía sau Trần Khánh Tường đột nhiên lao lên, đè ba người họ xuống đất, nhặt cái ghế bên cạnh lên rồi đập mạnh vào chân ba người họ.
“A!”
Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp nhà hàng
Chân của ba người họ bị đánh gãy.
Mọi người xung quanh hét lên sợ hãi, trợn tròn hai mắt, cực kì kinh hoảng.