Ánh mắt hắn hừng hực lửa giận, sự không cam lòng và căm thù.
Hắn chưa bao giờ nghĩ người ép mình đến nước này… lại là bố mình.
“Còn không quỳ xuống?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các tức giận gầm lên.
Nhưng đúng lúc này, Hình Thư Trường bỗng ngoảnh lại gào lên: “Bố, con vẫn luôn nghĩ bố là một người đàn ông đầu đạp trời chân đạp đất, nhưng bây giờ xem ra con đã nhầm rồi! Bố là đồ hèn nhát! Là hạng vô dụng nhát gan!”.
Dứt lời, Hình Thư Trường bất ngờ rút một con dao găm trong ống tay áo ra, đâm mạnh vào lồng ngực Lâm Chính.
“Chết đi!”.
Hắn gầm thét, dao găm lóe lên tia sáng bạc rợn người.
“Ngân Long Chủy?”. . Đam Mỹ Cổ Đại
“Trời ạ, đó là báu vật truyền các của Huyền Thanh Các đó, nghe nói có thể chém vàng chặt ngọc, xuyên thấu mọi thứ trên đời!”.
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Nhưng khi Ngân Long Chủy đâm trúng lồng ngực Lâm Chính.
Keng keng…
Âm thanh trong trẻo vang lên.
Mũi dao của Ngân Long Chủy dí vào ngực Lâm Chính, nhưng không thể đâm vào nửa phân.
“Cái gì?”.
Hình Thư Trường ngẩn người.
“Bố anh bằng lòng nhận thua thì là đồ hèn nhát, còn anh đánh lén người khác thì là anh hùng sao?”, Lâm Chính mặt không cảm xúc nhìn Hình Thư Trường, sau đó giơ một tay lên, bóp lấy cổ hắn rồi nhấc bổng lên.
Hai chân Hình Thư Trường lập tức rời khỏi mặt đất.
“Ư…”
Hắn vô cùng đau đớn, chiếc cổ biến dạng, dường như có thể bị Lâm Chính bẻ gãy bất cứ lúc nào.
“Dừng tay!”.
“Mau thả thiếu chủ ra, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”.
Người của Huyền Thanh Các cuống lên, ào ào xông tới, rút vũ khí ra bao vây Lâm Chính.
“Dừng tay!”.
Chí Tôn Huyền Thanh Các lập tức quát.
Tử Nghĩa và Tử Hằng cũng bước tới.
“Thần y Lâm, xin cậu hãy thả con tôi ra, tôi xin chịu tội thay nó!”, Chí Tôn Huyền Thanh Các trầm giọng quát.
“Chí Tôn đại nhân! Ông đúng là hèn nhát đến mức hết thuốc chữa! Con trai ông bị đối phương bắt, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, ông không những không nghĩ cách cứu mà còn xin tha! Đúng là đáng thương đáng giận đáng cười! Ngay cả người của Huyền Thanh Các ông cũng muốn dùng võ lực để giải quyết, mà ông lại đớn hèn như vậy! Liên hôn với người như ông đúng là nỗi nhục của sơn trang Thánh Y chúng tôi!”.
Thánh Y Giả bước tới, hừ mũi nói.