“Tôi là Nguyên Tinh! Ông dám hại thần quân? Chán sống rồi à??”, Nguyên Tinh hừ giọng.
“Nguyên Tinh?”, Huyết Nam Ngục suy nghĩ rồi đột nhiên tái mặt: “Lẽ nào ông là thái thượng trưởng lão của Đông Hoàng Giáo?”,
“Đúng vậy!”
“Vậy thần quân mà ông nói lẽ nào chính là…Đông Hoàng Thần Quân?”
“Đúng vậy! Thần y Lâm chính là Đông Hoàng Thần Quân của Đông Hoàng Giáo”, Nguyên Tinh lạnh lùng nói.
“Hóa ra thần y Lâm còn mạnh như vậy à! Có điều Nguyên Tinh, ông tưởng rằng tôi sợ ông sao? Chỉ dựa vào ông mà đòi ngăn chặn tôi? Tôi muốn giết ai thì người đó phải chết”, Huyết Nam Ngục hừ giọng.
“Ồ? Huyết Nam Ngục, ông thật sự lợi hại như vậy à? Sao tôi lại không biết nhỉ?”, có một giọng nói khác vang lên. Đó chính là Tào Tùng Dương
“Thái thượng trưởng lão của Cổ Phái”, Huyết Nam Ngục biết Tào Tùng Dương, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng kỳ quái. Một Nguyên Tinh đã khó nhằn rồi, giờ thêm cả Tào Tùng Dương nữa…chẳng trách Thẩm Hạo Thắng lại cúi đầu trước thần y Lâm.
Ông ta hơi khinh suất rồi. Huyết Nam Ngục nín thở.
“Ông là Ma Đầu Sáu Tay Huyết Nam Ngục à?”, Lâm Chính bước lên.
“Đúng vậy”.
“Ông tới báo thù cho đồ đệ phải không?”
“Ha ha, thần y Lâm, không ai dám gây sự với tôi. Tôi thừa nhận cậu mạnh nhưng cũng chẳng sao cả, chúng ta cứ thử xem sao, chỉ cần tôi còn sống thì nhất định cậu sẽ không được yên đâu”.
Huyết Nam Ngục bật người định bỏ chạy.
“Chặn ông ta lại”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Huyết Nam Ngục, đứng lại”, Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương đều nhào tới.
“Thần y Lâm, chúng ta cứ đợi mà xem”
Huyết Nam Ngục hét lớn, sau đó hóa thành một cơn gió máu biến mất.
“Ông định bỏ chạy đi đâu?”, Lâm Chính để lộ vẻ dữ tợn, anh đuổi theo với sát ý hừng hực.
Lâm Chính sẽ không bao giờ thả hổ về rừng. Những thế lực mạnh tiềm ẩn sẽ phải biến mất, nếu không, với sức mạnh của Huyết Nam Ngục thì sau này chắc chắn ông ta sẽ đâm lén sau lưng Lâm Chính. Anh khó mà có thể phòng bị được.
Nghĩ tới đây, Lâm Chính bèn đuổi theo với tốc độ nhanh nhất có thể. Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương cũng phối hợp.
Thế nhưng về tốc độ thì Huyết Nam Ngục vẫn chiếm thế thượng phong. Cả đám cao thủ đuổi theo mà cũng khó đuổi kịp.
“Thần y Lâm. Huyết Nam Ngục tinh thông khinh công, thân pháp cao thâm, chúng ta thật sự không đuổi kịp được đâu”, Tào Tùng Dương quay qua khẽ nói.
Lâm Chính chau mày nhìn Huyết Nam Ngục sắp cao chạy xa bay. Anh hừ giọng và phất tay.
Vụt…Một lượng lớn châm bạc phóng ra từ tay anh giống như mưa sao băng bay về phía Huyết Nam Ngục.
Ông ta cảm nhận được sự tấn công bèn tái mặt, lập tức lật bàn tay, tung ra một chưởng gió bằng máu.
Dưới đòn cản của cơn gió, đám châm bạc đã phải thay đổi quỹ đạo. Đợi đến lúc chúng tiếp cận được Huyết Nam Ngục thì ông ta đã né được một cách dễ dàng.