Tô Nhu cảm thấy choáng ngợp trước cảnh tượng này.
Người này rõ ràng là chồng của mình, từ khi nào lại trở thành thần y Lâm vậy?
Chẳng lẽ… bọn họ chưa từng nhìn thấy bộ dạng của thần y Lâm sao?
Chắc không đến mức đó đâu nhỉ?
Nhưng tất cả những người này đều ẩn nấp sâu trong núi để tu luyện võ công, có lẽ còn chưa từng được tiếp xúc với Internet, không biết chừng mới chỉ nghe danh thần y Lâm, chứ chưa có cơ hội được gặp.
Ai cũng biết rằng thần y Lâm đến từ Giang Thành.
Nói không chừng, vị tông chủ này biết cô đến từ Giang Thành, hơn nữa Lâm Chính đã đưa cho ông ta chiếc nhẫn đặc biệt kia, khiến bọn họ hiểu nhầm Lâm Chính là thần y Lâm.
Cộng thêm việc Lâm Chính đã tự giới thiệu về gia tộc của mình, điều đó khiến họ sợ hãi.
Tô Nhu vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân.
Nhưng cô cũng không chắc lắm về suy đoán này.
Dù sao thì… nghe cũng khá là vô lý.
Ôi, không biết đâu! Phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.
Nếu đối phương thực sự không biết thần y Lâm trông như thế nào, thì bọn họ phải nhân cơ hội này rời đi ngay lập tức, có quá nhiều ảnh của thần y Lâm tràn lan ở trên mạng.
Nếu họ lấy điện thoại ra tìm kiếm một bức ảnh, thì tất cả sẽ bị bại lộ.
Nhân lúc đối phương vẫn đang hoàn toàn bị lừa thì phải nhanh chóng rời đi.
Tô Nhu vội vã tiến lên phía trước, len lén kéo lấy tay áo của Lâm Chính.
Lâm Chính quay sang nhìn cô.
“Nhanh chóng rời khỏi đây thôi!” Tô Nhu khẽ nói.
Lâm Chính sửng sốt, nhìn Tô Nhu một cách kỳ quái.
Không phải cô ấy nên bị sốc trước cảnh tượng này rồi truy hỏi sao? Sao lại có biểu hiện như thế này nhỉ?
Anh hơi khó hiểu, nhưng lại không biết nên nói thế nào, chỉ có thể đồng ý với Tô Nhu.
“Được, nếu em muốn rời khỏi đây, anh sẽ lập tức cho người đi chuẩn bị”.
“Thần y Lâm, chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đã mạo phạm đến cậu, xin đừng chấp nhặt, hãy tha thứ cho chúng tôi. Để thể hiện lòng thành, chúng tôi bằng lòng dâng quyền sở hữu mảnh đất Thanh Lam Hoa, mong cậu hãy nguôi giận”.
Tông chủ Cùng Châu Phái nhanh chóng lấy ra một bản hợp đồng và đưa bằng cả hai tay.
“Vậy sao? Chỉ bằng cái này thôi à?”, Lâm Chính hờ hững nói.
“Đương nhiên, còn cả chiếc nhẫn! Còn có cả chiếc nhẫn nữa!”
Tông chủ Cùng Châu Phái đổ mồ hôi lạnh, vội vã quỳ xuống đất, hai tay cởi chiếc nhẫn Đông Hoàng ra.
Cùng Châu Phái đâu dám lấy thứ đồ này chứ?
Nếu Đông Hoàng Giáo biết được chuyện này chắc chắn sẽ cử vô số cao thủ đến để san bằng Cùng Châu Phái của ông ta trong ngày mai.
Cùng Châu Phái ở thế hệ này tuy rằng vẫn còn chút thế lực, nhưng so với Đông Hoàng Giáo thì Cùng Châu Phái vô cùng yếu kém, chẳng khác gì mấy con chuột dưới chân người khổng lồ.
Lâm Chính cũng không khách sáo, thẳng thừng cầm lấy.